Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 15: Y cứ tưởng Diệp Mãn rất ghét mình



Video giám sát được lưu vào máy tính của Trì Nhạn.

Trì Giác đi vòng ra sau lưng Trì Nhạn rồi xem lại lần nữa với hắn.

Trong video, sau khi Trì Giác đi Diệp Mãn đứng ngồi không yên, hoàn toàn khác xa vẻ kiêu căng phách lối lúc ở cạnh y.

Khi có Trì Giác, lúc thì cậu kêu đói, lúc thì kêu khát, bắt Trì Giác làm chân chạy cho mình. Thấy cậu thích mấy món ăn vặt và đồ uống kia, trước khi ra ngoài Trì Giác đặt mọi thứ cạnh tay cậu, cứ đinh ninh mình đi xong Diệp Mãn sẽ ở lại ăn uống vui vẻ.

Biết đâu còn vừa ăn vừa chửi mình, trong lòng tính toán phải tỏ vẻ vô tội thế nào khi nói xấu mình trước mặt anh cả và cha mẹ.

Trì Giác điềm tĩnh nghĩ.

Sau một thời gian sống chung, y đã đoán được mọi kế hoạch hành động trong đầu Diệp Mãn.

Cậu sẽ nói gì, dùng giọng điệu thế nào, có hành động gì, y đều tưởng tượng ra được.

"Anh Trì Giác bỏ em lại một mình, chắc tại em phạm lỗi gì đó làm anh ấy giận chứ không phải vì anh ấy ghét em nên mới cố tình bỏ em lại đâu huhuhu......"

Khóe miệng Trì Giác nhếch lên, trong lòng thấy buồn cười nhiều hơn là tức.

Có lẽ cậu sẽ còn chứng tỏ mình đáng thương và yếu đuối cỡ nào nữa.

Nhìn bề ngoài giống như đang nói đỡ cho Trì Giác, nhưng thực chất lại ngấm ngầm đổ thừa y không trông nom mình cẩn thận.

Tóm lại là sẽ không nhắc đến chuyện Trì Giác đã nói với cậu chỉ ra ngoài một lát, sau đó cậu còn hăng hái tỏ vẻ ở một mình cũng không sao.

Lần đầu tiên bị đối phương đổi trắng thay đen vu oan giá họa, Trì Giác nén giận nhìn cậu diễn.

Diệp Mãn mới về nên chưa hiểu rõ người nhà mình, vì vậy không biết nhà họ Trì không ngu đến mức chỉ vì mấy câu nói của cậu mà hoài nghi Trì Giác.

Mặc dù Trì Giác là cậu chủ giả nhưng sống trong nhà họ Trì từ nhỏ đến lớn, mọi người đều hiểu rõ tính cách và nhân phẩm của y nên biết y không bao giờ làm những chuyện ấu trĩ như vậy.

Bọn họ nghe lời Diệp Mãn mắng Trì Giác vài câu lấy lệ rồi bảo y xin lỗi cậu chẳng qua là vì Diệp Mãn mới về nhà, cộng thêm nỗi áy náy khi để cậu lưu lạc nhiều năm nên mới chiều lòng dỗ dành cậu thôi.

Trên thực tế chẳng ai tin lời Diệp Mãn cả.

Ngay cả người hầu trong nhà cũng cảm thấy trò bịp của cậu lộ liễu đến tội nghiệp.

Còn Diệp Mãn thì sao?

Dường như cậu hoàn toàn không nhận ra cách nhà họ Trì đối xử với Trì Giác mới là thái độ nên có với người thân, còn với cậu lại khách sáo xa cách, cứ tưởng người trong nhà thật sự cưng chiều mình.

Ỷ vào thân phận cậu chủ thật, mỗi khi nhà họ Trì đi vắng, cậu đều hạch sách Trì Giác đủ kiểu.

Trì Giác chiều ý cậu nhưng không phải lúc nào cũng vậy, những lúc đó Diệp Mãn sẽ nổi cáu và hung tợn kề vào tai y, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được rằng y là kẻ trộm. Khi Trì Giác vừa mờ mịt vừa tức giận nhìn Diệp Mãn, cậu sẽ hét ầm lên rồi ngã xuống, làm bộ như Trì Giác đẩy mình.

Diễn xuất của cậu rất giỏi, khiến người ta thấy mà đau lòng.

Tiếc là người hầu trong nhà hoàn toàn không tin Trì Giác bắt nạt cậu nên có diễn thế nào cũng vô ích.

Mọi người đều lạnh lùng nhìn cậu, Trì Giác không lên tiếng, thậm chí chẳng ai muốn tới đỡ cậu dậy.

Trì Giác cũng vậy, chỉ lẳng lặng đứng đó, Diệp Mãn thấy không ai đoái hoài tới mình, không diễn được nữa nên hậm hực tự đứng dậy. Sau đó cố vớt vát tôn nghiêm của mình bằng cách thút thít nói "Không phải lỗi của anh Trì Giác đâu, tại em sơ ý thôi".

Ít nhiều gì Diệp Mãn cũng còn chút đầu óc, biết có những chuyện chỉ nên nói với Trì Giác sau lưng người khác.

Trì Giác chưa bao giờ kể mấy chuyện này với cha mẹ và anh cả, y thừa sức đối phó với những chiêu trò vặt vãnh của Diệp Mãn. Vốn dĩ quan hệ giữa hai người đã rất phức tạp, vì không khí ngột ngạt trong nhà mà mấy ngày liền Tần Phương Nhị không về, cho nên không cần làm cả nhà phiền muộn thêm nữa.

Bước ngoặt xảy ra vào một buổi tối nọ.

Ban ngày Diệp Mãn thừa dịp không có ai gây khó dễ cho Trì Giác, thấy người tới thì giả vờ bị Trì Giác bắt nạt, tất nhiên vẫn hoài công vô ích, hậm hực hạ màn.

Trì Giác cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không ổn chút nào, thế là tối hôm đó không báo trước mà đi thẳng đến phòng Diệp Mãn.

Y nghĩ mình đã nói hết lý lẽ nhưng Diệp Mãn toàn bỏ ngoài tai, muốn cậu an phận bớt gây chuyện thì phải dùng biện pháp mạnh hơn.

Đối phó với người như Diệp Mãn rất dễ, ngoài mạnh trong yếu, thượng đội hạ đạp, chỉ cần đe dọa hoặc uy hiếp chút xíu là cậu ngoan ngoãn lại ngay.

Hầu hết các nhà giàu khác cũng đối phó với đám con rơi như vậy. Mặc dù thân phận của Diệp Mãn khác biệt nhưng thủ đoạn...... lại rất giống.

Khi mở cửa ra, Trì Giác trông thấy Diệp Mãn chỉ mặc áo ngủ bằng lụa màu xanh đậm, để chân trần ngồi quỳ trên sàn lục lọi gì đó.

Trong tay thiếu niên cầm một túi nilon rỗng, iốt, tăm bông, thuốc cao tan máu bầm và mấy thứ linh tinh khác vốn đựng trong túi vương vãi khắp sàn.

Nắp chai iốt bị vặn ra, cái chai lăn cạnh tay Diệp Mãn, chất lỏng màu đen chảy dọc mép giường loang ra trên thảm.

Trì Giác vừa liếc mắt đã thấy đầu gối Diệp Mãn có một vết bầm sưng tấy.

Y đứng lặng ở đó, trong đầu hiện lên câu nói của Diệp Mãn lúc ban ngày.

Y cứ tưởng cậu lại giả bộ đáng thương, khóc thút thít nói đầu gối mình đau quá. Trì Giác đã quá quen với trò này nên chỉ thấy bực mình, thậm chí còn định ban đêm không có ai sẽ đến dằn mặt cậu.

Nào ngờ đầu gối Diệp Mãn bị thương thật.

Lúc cậu khóc vì đau y đã nói gì nhỉ?

Y nói: "Đừng giả bộ, ai cũng thấy em tự ngã hết."

Quả nhiên Diệp Mãn xụ mặt, ấm ức lau nước mắt rồi tự đứng dậy.

Suốt ngày hôm đó không ai nhắc lại chuyện này nữa, cũng chẳng nhận ra điều gì bất thường.

Trì Giác vẫn tự hỏi làm sao cậu diễn được trò nhìn như bị ngã rất mạnh nhưng thật ra không hề bị thương, nhìn cậu thành thạo như vậy chắc phải có kỹ năng đặc biệt nào đó như người trong nghề lâu năm. Cũng đâu thể tự làm mình bị thương chỉ vì muốn hại người được?

...... Nhưng cậu thật sự chẳng có kỹ năng nào cả.

Tuổi không lớn mà đầu óc hết sức mưu mô, nhưng lúc cần mưu mô nhất thì lại dại nghếch.

Trì Giác nhìn chằm chằm vào chân Diệp Mãn.

Da Diệp Mãn rất trắng nên vết bầm nhìn cực kỳ đáng sợ, nghĩ đến đầu gối cậu sưng vù như vậy mà cả ngày vẫn nhảy nhót như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt Trì Giác đột nhiên sa sầm.

Trong mắt người ngoài, Trì Nhạn là sát thần lạnh lùng, còn Trì Giác lại ôn hòa nhã nhặn, nhưng lúc đó nhìn y còn đáng sợ hơn cả Trì Nhạn.

Nghe tiếng người vào, Diệp Mãn hoảng hốt định che đi đống bừa bộn mình gây ra, nhưng sau đó phát hiện hoàn toàn không giấu được. Nhóc mù xấu tính đưa tay ôm mặt, chuẩn bị ụp nồi cho Trì Giác: "Lúc nãy tự dưng anh Trì Giác chạy tới đây quát con một trận, anh ấy chỉ vô tình làm bẩn phòng thôi, đừng mắng anh ấy......"

Không nhắc đến vết thương trên chân, cũng không nhân cơ hội này vu oan cho Trì Giác mà chỉ đổ lỗi làm bẩn phòng vặt vãnh lên đầu y.

Trì Giác bình tĩnh nói: "Diệp Mãn, anh đây."

Diệp Mãn đang khóc lập tức im bặt.

Khi Trì Giác tới gần, Diệp Mãn tưởng y rốt cuộc nổi giận, thừa dịp xung quanh không có ai, mình lại không thể phản kháng để đánh mình một trận.

Tuy cậu hay giở trò xấu nhưng rất hèn, gió chiều nào theo chiều đó, nếu địch yếu thì cậu sẽ được đà lấn tới đè đầu cưỡi cổ người ta, nếu địch mạnh thì sẽ làm em trai ngoan hiền, cực kỳ linh hoạt, tùy cơ ứng biến.

Khi bị đánh chẳng phải người đau chính là mình sao? Còn để ý thể diện với tôn nghiêm gì nữa.

Nước mắt cậu trào ra, khi Trì Giác đi tới nắm chặt bắp chân cậu, cậu đã sẵn sàng gân cổ lên gào khóc.

Ai ngờ Trì Giác không nhân cơ hội này đánh cậu mà nhặt chai thuốc cậu vô tình làm đổ lên rồi do dự hỏi cậu: "Bôi thuốc nào trước?"

Diệp Mãn hệt như quả bóng xì hơi, tiếng khóc kẹt lại trong cổ, có chút mất hứng.

Thì, thì ra không phải muốn đánh cậu sao.

Chiêu đã chuẩn bị sẵn mà không tung ra được.

Cậu không trả lời, Trì Giác kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, Diệp Mãn ấp úng như thể mình vừa phạm lỗi: "Thảm bẩn rồi, cả chăn nữa...... Chăn cũng bị em làm bẩn......"

Trì Giác ậm ừ.

"Lát nữa bảo dì Chu đem đi giặt rồi thay bộ mới cho em, hoặc vứt luôn bộ này cũng được......"

Trì Giác khựng lại.

Giờ mới nhận ra một điều.

Cậu cảm thấy làm bẩn phòng nghiêm trọng hơn cả vết thương của mình nữa sao?

......

Trong video giám sát.

Mấy miếng bánh kem nhỏ mà Diệp Mãn giữ khư khư như thần giữ của dường như đã hết hấp dẫn với cậu. Diệp Mãn chẳng đoái hoài gì đến đồ ăn vặt trên bàn, sau khi Trì Giác đi thì không động đến món nào. Cả người ỉu xìu, ngay cả cọng tóc cũng đầy vẻ u buồn.

Trì Giác xem video, tim nhói lên một cái.

Bồn chồn lo lắng đợi một hồi, cuối cùng Diệp Mãn quyết định cầm gậy dò đường đi ra khỏi phòng.

Trì Nhạn đã phân công người gác cửa, nhưng lúc đó xảy ra sự cố nên bên ngoài chẳng còn ai, Diệp Mãn cứ thế lẻn ra ngoài đi theo Trì Giác.

Trì Giác đi phía trước, sải chân của y dài nên Diệp Mãn theo không kịp, chỉ giây lát sau trong video chỉ còn lại mình cậu.

Thiếu niên ngơ ngác nhìn quanh một hồi, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân, ngồi thụp xuống ôm đầu gối, chẳng biết có phải đang khóc không nữa.

Nhưng sau đó cậu lại loạng choạng đứng lên rồi tiếp tục đi theo hướng Trì Giác biến mất.

Chuyện xảy ra sau đó bọn họ đều đã biết, Diệp Mãn muốn tìm Trì Giác nhưng tìm nhầm người.

Trì Nhạn nhìn màn hình chăm chú, đôi mắt sâu hun hút.

Trì Giác siết chặt tay nói: "Xin lỗi anh, là lỗi của em."

"Em không biết......" Giọng y bối rối như thể đang đi trên đường thì bị một chú mèo con nhảy ra ăn vạ, "Em không biết Tiểu Mãn......"

"Em cứ tưởng em ấy ghét em lắm chứ." Y cúi gằm mặt.