Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 16: Ngài lại mất điểm bia đỡ đạn rồi



Diệp Mãn vừa bị thương vừa mệt mỏi, đầu quay mòng mòng, vừa lên xe đã ngủ gà ngủ gật.

Nhưng đây là cơ hội hiếm có để ở riêng với Tần Phương Nhị, không có anh cả và anh Hai ở đây cản trở cậu tranh giành tình cảm, cậu lén véo đùi mình hai cái cho tỉnh ngủ, cố thể hiện bản thân nhiều một chút.

Tần Phương Nhị hỏi cậu còn đau không, Diệp Mãn kiên cường nói không đau, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến Tần Phương Nhị ái ngại nhìn cậu mấy lần.

Bắt gặp ánh mắt bên cạnh, Diệp Mãn đắc ý hỏi hệ thống có phải mẹ ruột hài lòng với biểu hiện của mình lắm không.

Hệ thống không nỡ làm cậu mất hứng.

"Má Chu và những người khác đã kể cho cha mẹ Trì biết cậu bắt nạt Trì Giác rồi, giờ giả bộ ngoan hiền không kịp nữa đâu."

Khóe miệng đang nhếch lên của Diệp Mãn lập tức trĩu xuống.

"Nếu tôi không bị mù thì còn lâu mới để người ta nắm thóp mình dễ vậy." Cậu hậm hực nói.

Từ khi mắt có vấn đề, quả thực làm gì cũng không suôn sẻ.

Hệ thống thấy cậu cúi đầu, tức đến phát khóc thì nhịn không được an ủi: "Không sao đâu, theo cốt truyện thì sớm muộn gì bộ mặt thật của cậu cũng bị vạch trần mà, chẳng qua chỉ xảy ra sớm hơn thôi."

Diệp Mãn chẳng thấy khá hơn chút nào.

Cậu buồn bã cúi đầu, còn Tần Phương Nhị lại thở phào nhẹ nhõm.

Bà muốn lên tiếng nhưng lại không biết nói gì.

Hai mẹ con về nhà trong bầu không khí gượng gạo. Sau khi đưa Diệp Mãn về phòng, Tần Phương Nhị thấy cậu vẫn ủ rũ thì không biết làm sao. Khi bà xuống lầu, má Chu nói: "Để tôi hấp hai quả trứng, lát nữa phu nhân bưng lên cho cậu út nhé, lần trước cậu út không vui, ăn xong lại vui ngay."

Tần Phương Nhị sửng sốt: "Trứng hấp?"

Má Chu cười nói: "Đập hai quả trứng vào bát, thêm ít nước tương, dầu mè và hành lá thái nhỏ rồi bỏ vào nồi hấp mấy phút là chín, nhanh lắm."

Nói xong má Chu đi vào bếp đập trứng, vừa làm vừa nói dông dài: "Cậu út yếu đuối hơn cậu cả và cậu Hai chút xíu, nhưng thật ra rất ngoan ngoãn dễ dỗ."

Má Chu đã làm việc ở đây từ lúc Trì Nhạn và Trì Giác còn ẵm ngửa nên xem các cậu chủ trong nhà như con ruột mình.

Từ nhỏ Trì Nhạn và Trì Giác đã thông minh tự lập, giống hệt hai ông cụ non, một nhà bốn người cãi nhau cứ như đang ở trên bàn đàm phán, không ai to tiếng. Má Chu vốn đã quen với sự yên tĩnh trí thức của nhà họ Trì, đột nhiên xuất hiện một cậu nhóc hay lăn lộn ăn vạ khiến bà sửng sốt hồi lâu.

Tần Phương Nhị nhìn lên lầu, rót một ly rượu vang đỏ trong tủ lạnh rồi dựa vào kệ bếp: "Lần trước tôi nghe nói Tiểu Mãn đang nhắm vào A Giác."

Bà còn tận mắt chứng kiến hai lần.

Đối với Tần Phương Nhị, thủ đoạn của trẻ con hết sức vụng về, liếc mắt là nhìn ra ngay.

Má Chu đặt trứng vào nồi hấp rồi ngượng ngùng nói: "Trước đây tụi tôi cũng nghĩ vậy."

"Phu nhân đừng lấy làm lạ, vì thấy ​​nhiều cảnh tương tự rồi nên mọi người đều tưởng cậu chủ cũng giống đám con rơi được mấy nhà khác đón về......"

Các gia tộc giàu có tranh giành lợi ích và quyền lực cũng chẳng khác phim cung đấu là bao. Người hầu như bọn họ càng biết nhiều bí mật thầm kín hơn, vì từng thấy nhiều cảnh nên gặp tình huống này sẽ khó tránh khỏi liên tưởng.

Mới đầu bọn họ cứ nghĩ Diệp Mãn cũng có lòng dạ thâm sâu như vậy.

Đừng nói người hầu trong nhà, chẳng phải người nhà họ Trì cũng nghĩ vậy sao?

Tình huống nhà họ Trì phức tạp hơn, bọn họ khó xử không biết nên đứng về phe cậu chủ thật hay cậu chủ giả, thấy hai bên xích mích chỉ có thể mật báo cho người nhà quyết định.

Kết quả là Tần Phương Nhị cũng không biết giải quyết vấn đề của hai đứa con trai thế nào, thiên vị đứa này thì bất công với đứa kia, đôi khi cha mẹ cũng không muốn đóng vai ác trong mối quan hệ cha mẹ con cái, may mà Trì Giác vẫn hiểu chuyện như trước đây, có thể tự giải quyết vấn đề.

Má Chu cười nói: "Thật ra cậu út thích các anh lắm, nhất là cậu Hai, cậu út luôn bám cậu ấy nhất." Má Chu tự tin đánh cược với Tần Phương Nhị: "Thật ra cậu út quậy phá chỉ để được chú ý thôi!"

Tần Phương Nhị tỏ vẻ hoài nghi.

Vì thương Diệp Mãn long đong cơ cực, còn nhỏ đã bị mù nên cả nhà chiều chuộng cậu hết mực, nhưng nhìn hành động của cậu bây giờ...... hình như đâu giống lời má Chu nói?

Trên lầu.

Diệp Mãn đang mơ màng nghe hệ thống đọc truyện.

Đột nhiên——

"Sao độ lệch của cốt truyện lại tăng lên rồi?!"

"A a a ký chủ, mức độ sụp đổ hình tượng của cậu lại tăng lên rồi!! Điểm bia đỡ đạn cũng mất luôn!"

Đôi mắt vằn vện tia máu của Diệp Mãn lập tức mở ra.

Kẻ nào? Kẻ nào đang chơi sau lưng cậu vậy?

Khó khăn lắm cậu mới thuyết phục được hệ thống để lấy một triệu, kẻ nào muốn cướp tiền của cậu thế hả?

Trước khi lên xe, Diệp Mãn đã hỏi hệ thống, mặc dù cậu làm sập cốt truyện nhưng vẫn giữ được hình tượng bia đỡ đạn độc ác nhờ màn thể hiện xuất sắc trước mặt Từ Hòe Đình. Tình hình bây giờ có thể nói là—— Không phải cậu làm hỏng việc mà là đang mưu mô ôm đùi ông lớn để qua mắt người đọc.

Chỉ cần cậu giữ vững hình tượng bia đỡ đạn độc ác và cứu vãn cốt truyện đã sập thì xem như qua cửa trót lọt.

Khi Diệp Mãn nhận được tiền của hệ thống, nỗi thấp thỏm lâu nay mới tan biến, vội vã chuyển tiền vào tài khoản lần trước.

Đối phương trả lời: 【 Nhận được rồi, mọi chuyện ở cô nhi viện đều ổn, đừng lo gì hết. 】

Lúc này cậu mới yên tâm ngủ.

Kết quả hình tượng của cậu lại vô duyên vô cớ sụp đổ sao?

Cả người lẫn hệ thống đều hoang mang.

Diệp Mãn lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thừa lúc vắng mặt tôi, cụ tổ sống trừ điểm của tôi sao?"

Tần Phương Nhị gõ cửa rồi bưng trứng hấp vào.

......

Anh em nhà họ Trì phân tích suy xét trong phòng làm việc cả đêm, Từ Hòe Đình cũng vừa rời khỏi bữa tiệc.

Hai ba người có vẻ đứng tuổi vừa liếc mắt thì trông thấy một gã đàn ông trung niên nhìn khá quen, đám người dẫn theo thư ký trợ lý vây quanh người trẻ tuổi nhất ở đây, ai cũng xun xoe bợ đỡ.

Nhất là khi thấy chiếc Hồng Kỳ đậu ở cửa, nụ cười của bọn họ càng thêm chân thành.

(Hồng Kỳ là hãng siêu xe dành riêng cho các quan chức trong nước, được gọi là "Bentley Trung Quốc")

"Xem ra Từ lão gia nhớ cháu trai rồi, vậy thì không quấy rầy nữa, Từ tiên sinh cho chúng tôi gửi lời hỏi thăm lão gia nhé."

Vẻ mặt thư ký Trần hơi khó coi, vội hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh xem chiếc Maybach chở họ tới đây đang ở đâu.

Một gã đàn ông trung niên đứng cạnh xe, vừa thấy Từ Hòe Đình thì lập tức cười đon đả: "Hòe Đình, cháu về Bắc Kinh mấy ngày rồi mà vẫn chưa thăm nhà cũ, ông nội nhớ cháu nên bảo chú đến đón cháu về."

Vẻ mặt Từ Hòe Đình chẳng chút thay đổi, anh bước xuống cầu thang, gã đàn ông trung niên càng cười tươi hơn, đang định tiến lên đón thì Từ Hòe Đình đổi hướng đi tới chiếc Maybach bên cạnh.

Vẻ mặt gã đàn ông sượng trân.

Quả thực hơi mất mặt trước đám đông.

Thư ký Trần mở cửa xe, Từ Hòe Đình ngồi vào, gã đàn ông thấy anh không thèm để ý tới mình thì trong mắt lộ vẻ bối rối, chẳng đoái hoài gì đến thể diện mà vội vã đuổi theo: "Hòe Đình, cháu về thăm ông nội......"

Từ Hòe Đình cười như không cười liếc Từ Vệ Binh: "Yến Phong lại có vấn đề gì à?"

Bị anh hỏi thẳng, Từ Vệ Binh lúng túng nói: "Em họ cháu......"

Nhân viên phục vụ xách một chiếc hộp đến làm Từ Vệ Binh bỏ lửng câu nói.

"Tiên sinh, bánh kem của ngài đây ạ."

Thư ký Trần vừa định nhận lấy thì Từ Hòe Đình đã giơ tay cầm.

Sau đó anh nâng cửa xe lên mà chẳng buồn nhìn Từ Vệ Binh.

Mở hộp ra, quả nhiên là ổ bánh trước đó được bày trên bàn nhưng anh không ăn.

Lúc giới thiệu chỉ nghe loáng thoáng bánh này do đầu bếp bánh ngọt người Pháp được mời về đây làm, mang hương vị Pháp chính thống.

Từ Hòe Đình không thích đồ ngọt nên không đụng đến.

Trước khi đi anh quay đầu nhìn thoáng qua, chợt nghĩ đến gì đó nên nhờ người gói cho mình một phần đem về.

Quả nhiên giống hệt mùi trên người nhóc mù kia.

Anh chỉ nếm thử chút xíu rồi dẹp sang một bên.

Thư ký Trần lên xe, thấy Từ Hòe Đình nhắm mắt lại thì không nhiều lời mà thì thầm bảo tài xế: "Về biệt thự Tây Sơn đi."

......

Diệp Mãn vừa mừng vừa lo ăn trứng hấp Tần Phương Nhị đem tới, trong đầu vẫn đang nói xấu kẻ vô danh cản trở sự nghiệp bia đỡ đạn độc ác của mình với hệ thống.

Ngủ một giấc ngon lành, qua hôm sau nguy cơ lại nổi lên.

"Thống ca, chỉ cần tôi bắt nạt nhân vật chính khiến nhiều người ghét mình thì sẽ kéo được điểm hình tượng lên đúng không?"

"Theo lý thuyết là vậy."

Diệp Mãn ngồi xuống trước bàn ăn.

Trong lòng nghĩ thầm chẳng phải đơn giản quá sao?

Trì Giác ngồi cạnh gắp một con tôm cho cậu: "Tiểu Mãn, ăn tôm đi."

Diệp Mãn lập tức làm nũng: "Tay em đau quá không lột tôm được, anh Hai lột giùm em nha......"

Mọi ánh mắt trên bàn đều đổ dồn vào cậu.

Diệp Mãn cụp mắt, vẻ mặt ngoan hiền, thoạt nhìn như không có ý đồ gì nhưng thật ra trong lòng đang cười lạnh.

Chờ y từ chối, cậu sẽ......

"Được."

Diệp Mãn hoang mang ngẩng đầu lên.

...... Được gì cơ?