Trì Giác bỏ tôm đã lột vỏ vào chén sạch rồi đổi với cái chén trước mặt Diệp Mãn.
Thấy Diệp Mãn ngồi im không nhúc nhích, Trì Giác nhắc cậu: "Xong rồi đấy."
Suýt nữa Diệp Mãn đã đưa tay ra bốc con tôm trước mặt, nhưng nghĩ đến mình vẫn chưa kiếm được điểm, Diệp Mãn khống chế cổ mình để nó cứng đơ như cây cơ rồi cố tình chọc tức y: "Thôi em không ăn nữa đâu, xin lỗi nha anh Hai."
Cậu nghĩ thầm nếu mình bắt nạt Trì Giác như vậy, chắc chắn lần này cha mẹ và anh cả sẽ chướng mắt la rầy mình.
Biết sao được, rõ ràng là bây giờ hệ thống quan trọng hơn.
Nhưng đợi hồi lâu vẫn không ai lên tiếng mà chỉ có Trì Giác bình tĩnh nói: "Vậy uống sữa với ăn trứng đi, phải bổ sung đạm thì vết thương mới mau lành được."
Diệp Mãn không trả lời, Trì Giác nhíu mày, giọng điệu chợt trở nên nghiêm nghị: "Nếu không có món em thích thì bảo dì Chu nấu cho, đừng tùy hứng bỏ bữa sáng, dù không muốn cũng phải ăn chút xíu, giờ em vẫn đang dưỡng thương mà."
Diệp Mãn bị giọng điệu giống hệt Trì Nhạn của y làm giật mình, khí thế lập tức yếu đi thấy rõ.
Trì Giác định lấy chén tôm trước mặt, Diệp Mãn vội vàng giữ chặt theo bản năng.
Trì Giác quay sang nhìn cậu, trông thấy thiếu niên rụt rè lẩm bẩm: "Đây là tôm anh lột cho em mà."
Y thả tay ra, Diệp Mãn ôm chặt cái chén, cứ như có người muốn giành với mình vậy.
Trì Giác nhìn chén tôm kia rồi lại nhìn thiếu niên ngoài miệng nói không muốn ăn nhưng thực tế lại giữ khư khư, trong mắt y hiện lên ý cười.
Trước ánh mắt chăm chú của cả nhà, Diệp Mãn duỗi bàn tay duy nhất có thể cử động ra, cẩn thận chạm vào miệng chén, tìm đúng vị trí rồi gắp một con tôm bỏ vào miệng.
Vì chỉ còn một tay dùng được nên không tiện xác định vị trí cái chén, thế là Diệp Mãn dứt khoát bốc bằng tay, kiên quyết từ chối Trì Giác đút cho mình ăn.
Tôm dùng cho bữa sáng luộc trong nước muối, không có nước xốt nên khỏi sợ bẩn.
Diệp Mãn ăn ngấu nghiến.
Cậu càm ràm với hệ thống, "Nhân vật chính nham hiểm thật, tôi xấu tính với cậu ta như vậy mà cậu ta vẫn nhịn được, không hổ là nhân vật chính, khó đối phó quá đi."
Xấu tính? Cậu gọi đây là xấu tính sao?
Hệ thống cạn lời hai giây, sau đó nhắc nhở: "Cậu ăn từ từ thôi."
Cả nhà họ Trì nhìn chằm chằm động tác của Diệp Mãn, thấy cậu có thể tự ăn thì im lặng nhìn nhau rồi tiếp tục ăn sáng.
Tần Phương Nhị nhớ lại cuộc nói chuyện với má Chu tối qua.
Trước đây bà luôn tránh mặt Diệp Mãn nên hiếm khi có dịp quan sát cậu kỹ càng như vậy.
Mới đầu Diệp Mãn tràn đầy ý chí chiến đấu, hệt như quả bóng phồng căng, cuối cùng lại ngoan ngoãn ngồi ăn cạnh Trì Giác, chỉ vì một chữ "Được" của Trì Giác mà thôi.
Má Chu nói Diệp Mãn dễ dỗ, đây là lần đầu tiên Tần Phương Nhị tận mắt thấy Diệp Mãn dễ dỗ cỡ nào.
Trì Giác lột gần nửa bát tôm rồi dừng lại, chuyển sang lột trứng bỏ vào chén Diệp Mãn, sau đó lấy thêm một miếng bánh mì, tất cả đều là món dễ ăn bốc.
Mặc dù nhìn Diệp Mãn không vui lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết đồ Trì Giác đưa cho.
Sau bữa ăn, Trì Giác lấy cho cậu thêm ít trái cây, nói là để bổ sung vitamin.
Ăn hết nửa quả quýt, Diệp Mãn lắc đầu: "Không ăn nữa đâu."
Trì Giác cũng không ép cậu, suy nghĩ một lát rồi dè dặt xoa đầu Diệp Mãn: "Hôm nay em giỏi lắm."
Trước ánh mắt ngạc nhiên của cha Trì và Tần Phương Nhị, Diệp Mãn lén dụi đầu vào lòng bàn tay Trì Giác, cứ tưởng không ai phát hiện ra.
Trì Giác bị mèo con dụi bình tĩnh thu tay lại, xúc cảm chớp nhoáng kia thật sự rất kỳ diệu, đọng lại trên lòng bàn tay thật lâu khiến y cảm thấy tim mình bay bổng.
Trì Giác vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh cả đã nhìn sang từ lúc nào. Mặc dù vẻ mặt Trì Nhạn vẫn rất điềm tĩnh nhưng Trì Giác lại tinh ý nhận ra một hàm nghĩa khác.
Y đắc ý nhướng mày cười như hồ ly, còn lộ ra vẻ khiêu khích.
Y nói bằng khẩu hình: Xin lỗi nha anh cả, Tiểu Mãn chỉ thích bám em thôi.
Ai bảo anh cả dữ quá làm chi, Tiểu Mãn còn nhỏ, tâm tính đơn thuần, thích anh trai dịu dàng dễ gần chẳng phải là chuyện bình thường lắm sao?
Trì Giác đã quên béng mình chỉ lớn hơn Diệp Mãn vài tiếng, thật ra hai người bằng tuổi nhau.
Trì Nhạn im ắng cười lạnh, bực bội nới lỏng cà vạt rồi đứng dậy: "Tiểu Mãn, đến phòng làm việc với anh."
Trì Giác cảm thấy áo mình hơi căng, cúi đầu xuống mới phát hiện Diệp Mãn níu áo mình. Y nắm tay cậu đặt lên cánh tay mình, còn tay kia cầm gậy dò đường cho cậu, dẫn cậu đi theo Trì Nhạn: "Không sao, đừng sợ, nếu anh cả hung dữ với em thì cứ khóc to lên, bảo đảm anh ấy không dám nói gì em nữa đâu."
Diệp Mãn cảm thấy Trì Giác chỉ toàn xúi dại mình, Trì Nhạn là loại người thấy người ta khóc thì sẽ buông tha hay sao?
Đến gần cửa, trong lòng Diệp Mãn vẫn thấp thỏm nên thì thầm hỏi: "Chiêu này có hiệu quả không?"
"Có chứ."
"Anh đã thử lần nào chưa?"
"Chưa." Trì Giác cười véo má cậu, "Chiêu này có tác dụng với anh cả hay không còn tùy người, anh không dùng được nhưng em dùng được đó."
Diệp Mãn được dắt đến thư phòng trong nỗi hoang mang, không hiểu tại sao Trì Giác không dùng được mà mình lại dùng được.
Sau khi đưa cậu vào phòng làm việc, Trì Giác rời đi.
Diệp Mãn nơm nớp lo sợ, kết quả Trì Nhạn gọi cậu đến nhưng không nói gì, chỉ bảo cậu lấy điện thoại ra tập gọi cho mình.
Trì Nhạn kéo ghế tới để cậu ngồi cạnh. Trì Nhạn gõ phím lạch tạch, cậu hí hoáy bấm điện thoại. Trì Nhạn mở cuộc họp online, cậu vẫn hí hoáy bấm điện thoại.
Càng bấm càng rối.
Mặc dù Trì Nhạn đang họp nhưng vẫn dành thời gian ấn nút nhận cuộc gọi khi Diệp Mãn gọi đến, sau đó đợi Diệp Mãn cúp máy rồi lặp lại hành động này.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trì Nhạn quay đầu nhìn sang, lần này không chỉ nhận cuộc gọi của em trai ngồi cạnh mà còn áp điện thoại vào tai.
"Nếu lần sau gặp chuyện, em có biết việc đầu tiên cần làm là gì không?"
Bận rộn đến trưa không được nghỉ ngơi, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ mệt mỏi của Trì Nhạn đồng thời vang lên trong điện thoại và bên cạnh cậu.
Diệp Mãn ngơ ngác gật đầu.
Trì Nhạn: "Phải làm gì?"
Diệp Mãn: "Tìm...... anh?"
Trì Nhạn: "Ừ."
Trì Nhạn: "Há miệng ra."
Diệp Mãn há miệng, một viên kẹo rơi vào, vị cam chanh ngọt lịm lan ra khắp miệng.
Trì Nhạn: "Phần thưởng đấy."
Một làn hơi ấm rơi xuống đầu rồi nhanh chóng biến mất.
"Lúc gặp chuyện đừng hoảng hốt, ngày thường luyện tập nhiều một chút, đến lúc cấp bách mới không quên", Trì Nhạn gõ phím máy tính, "Công việc quan trọng cách mấy cũng không cản trở anh nghe điện thoại của em đâu, em cứ việc gọi điện cho anh, đừng sợ làm phiền anh, cũng đừng quan tâm vấn đề của mình lớn hay nhỏ."
"Nhớ chưa?"
Diệp Mãn xoa đầu mình: "Dạ......"
Diệp Mãn lâng lâng đi về phòng rồi nhào lên giường, vành tai lộ ra ngoài ửng đỏ.
Anh cả xem cậu là trẻ con sao?
Sau một hồi ngại ngùng thẹn thùng, Diệp Mãn trở mình nằm ngửa trên giường, mơ màng nhìn lên trần nhà.
Dường như vị ngọt kia vẫn còn đọng lại trong miệng.
"Thống ca......."
"Gì thế?"
Diệp Mãn hấp háy rồi cụp mắt che đi cảm xúc phức tạp hỗn loạn, cuối cùng vẫn đè nén những lời muốn nói xuống đáy lòng.
"Điểm bia đỡ đạn không thể giảm thêm được nữa, Thống ca, khi nào mới đến tình tiết quan trọng tiếp theo vậy?"
Hệ thống cứ cảm thấy trong khoảnh khắc đó, dường như cậu muốn nói ra một điều rất quan trọng.
"Để tôi xem nào."
"Tháng sau sẽ có một cuộc họp giao lưu kinh tế và thương mại quốc tế rất quan trọng ở thành phố Trung Hải. Lẽ ra Trì Nhạn sẽ đi, nhưng anh ta bận việc nên cuối cùng Trì Giác đi thay. Cuộc họp này sẽ kéo dài một tuần, Mạnh Diệu cũng đi nữa."
"Cậu nghe được tin này thì sống chết đòi theo. Khi đến Trung Hải, cậu ra sức lấy lòng Mạnh Diệu, nhưng công chính hoàn toàn không thèm để ý đến cậu. Đến ngày cuối cùng, cậu thấy mình sắp bỏ lỡ cơ hội cướp Mạnh Diệu khỏi tay Trì Giác, cộng thêm mấy ngày qua bị anh ta từ chối liên tục, trong lúc thẹn quá hóa giận cậu quyết định làm liều. Thừa lúc Mạnh Diệu say rượu, cậu lẻn vào phòng anh ta rồi pha loại thuốc khó nói kia, định làm gì đó với anh ta......"
Thấy lông mi Diệp Mãn run rẩy, buồn bã cụp xuống, hệ thống vội nói: "Nhưng cậu yên tâm, cuối cùng chẳng có gì xảy ra hết. Cậu lại tự chuốc nhục, chẳng những không thể chia rẽ công thụ mà còn cho họ cơ hội bày tỏ lòng mình, khiến nhân vật chính quyết tâm đối phó với cậu."
Lúc nói ra hệ thống không cảm thấy gì, nhưng khi Diệp Mãn nghiêm túc cam đoan mình sẽ hoàn thành tình tiết này, hệ thống nhìn cánh tay bó bột và khuôn mặt dán băng cá nhân của cậu, sau đó lại nghĩ đến mấy vết thương khác trên người cậu, đột nhiên quan ngại sâu sắc về hành trình sắp tới.
"Cũng không cần cố quá đâu, giữ sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu không được thì chúng ta vẫn còn cơ hội khác mà." Nó tận tình khuyên bảo.
Nó bắt đầu lo sợ bia đỡ đạn độc ác không cầm cự nổi đến khi hết vai mà tự làm mình ngủm luôn!