Nhà họ Trì sợ phẩm hạnh Diệp Mãn không đoan chính cũng không phải là vô căn cứ.
Người khác không biết nhưng trong lòng Diệp Mãn hiểu mình rất rõ.
Từ nhỏ cậu đã biết mình đẹp, mỗi lần đi ra ngoài, chỉ cần cậu ngẩng mặt lên cười ngọt ngào với các cô dì chú bác thì sẽ được khen hết lời, lâu lâu còn được cho đồ ăn vặt như rau câu và sô cô la.
Bởi vậy từ lúc còn nhỏ xíu cậu đã biết cách tận dụng khuôn mặt và cái miệng của mình.
Lúc đó trong xóm cậu có hai bà cháu, cha mẹ cô bé kia chẳng bao giờ xuất hiện nhưng bà nội rất thương cô. Nhìn cô bé là biết được gia đình cưng chiều từ nhỏ đến lớn, được nuôi trong hũ mật nên rất ngây thơ, mặc váy xinh xắn, trong tay luôn cầm kẹo mút, trên vỏ kẹo in chữ nước ngoài mà Diệp Mãn không hiểu.
Có lần Diệp Mãn nghe Diệp Quốc Văn nói đó là hàng nhập khẩu, ở chỗ họ còn lâu mới mua được, còn suy đoán cha mẹ cô bé kia rất giàu, chẳng hiểu sao lại sống ở chung cư cũ kỹ xập xệ này nữa.
Những cây kẹo kia thực sự rất đẹp, vỏ kẹo cũng đẹp nốt.
Diệp Quốc Văn bắt đầu nghiện cờ bạc từ lúc Diệp Mãn ba tuổi, lão không chịu đi làm, cả nhà sống nhờ vào đồng lương công nhân dệt may mỗi tháng hai ngàn tệ của mẹ Diệp, hoàn cảnh hết sức khó khăn, Diệp Mãn đã lớn chừng này mà chưa bao giờ thấy đồ xịn như vậy, trong lòng cực kỳ thèm thuồng.
Thế là một ngày nọ, thừa dịp cô bé nghịch đất trong công viên gần nhà, cậu trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, vờ như lơ đãng bắt chuyện rồi kết bạn với đối phương, cuối cùng dùng một con thỏ bằng cát để lừa cô bé đưa kẹo cho mình.
Thứ đồ chơi rẻ bèo như con thỏ bằng cát này sao có thể đổi lấy kẹo nhập khẩu của người ta?
Thế là Diệp Mãn lừa cô bé rằng đây là một pháp sư mai danh ẩn tích chứ không phải thỏ bình thường, khi nào ma thuật của pháp sư mạnh lên thì con thỏ này sẽ cử động.
Cô bé rất ngốc, chuyện này ngay cả Diệp Mãn năm tuổi cũng không tin, thế mà cô bé bảy tuổi kia vẫn bị cậu lừa, tiếc nuối giao kẹo mút trong tay ra.
Hai người hẹn nhau mỗi tối Diệp Mãn sẽ tới đây dạy cô bé "phép thuật thỏ", học phí là một cây kẹo mút.
Thế là Diệp đại pháp sư lừa được một đệ tử mỗi ngày cúng đồ đúng hạn.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, Diệp Mãn ngồi trên xích đu, vừa nhàn nhã ăn kẹo của cô bé vừa chỉ huy cô bé đắp cát, trong lòng thầm cười nhạo đối phương ngốc nghếch.
Sau đó có chuyện xảy ra, rất nhiều xe cảnh sát chạy tới lúc nửa đêm, cô bé và bà mình được cha mẹ cô đón đi ngay trong đêm, từ đó không bao giờ trở về nữa. Trước khi đi, cô bé ngốc kia nhớ đến phép thuật thỏ mình chưa luyện thành công nên khóc lóc thảm thiết.
Còn bà chủ tiệm bún ốc thấy cậu nhỏ quá không muốn thuê, Diệp Mãn lập tức bịa ra một câu chuyện thương tâm khiến ai nghe cũng phải rơi lệ, lừa bà chủ khóc hết một túi khăn giấy, sau đó thuê cậu xem như làm phước.
Những chuyện to to nhỏ nhỏ như thế nhiều không kể xiết.
Dựa vào hai vũ khí này, Diệp Mãn luôn đạt được mục đích của mình, chưa bao giờ thất bại.
Ỷ có gương mặt này, cậu giả bộ hiền lành ngây thơ nhưng thực chất lại nham hiểm, hẹp hòi, tham lam, dối trá, trong bụng toàn ý xấu.
Cậu muốn lấy đồ của Trì Giác không phải vì biết những thứ đó có giá trị cao mà chỉ đơn giản là ghen tị và oán hận. Vốn dĩ mọi thứ của Trì Giác phải thuộc về cậu mới đúng, bất kể Trì Giác nhận được thứ gì từ nhà họ Trì thì Diệp Mãn nhỏ nhen đều âm thầm ghi hận.
Mặc dù Trì Giác không quyết định được chuyện bế nhầm con, y là người vô tội, trong chuyện này chẳng ai có lỗi, mọi người đều không cố ý mà chỉ vô tình nhầm lẫn, ai biết lý lẽ sẽ không trách Trì Giác, nhưng Diệp Mãn lại không nói lý.
Cậu đã là bia đỡ đạn độc ác mà còn biết điều vậy sao? Hệ thống tìm cậu quả thực không sai chút nào.
Cậu chỉ giả vờ biết điều để lấy lòng mọi người xung quanh thôi, thật ra cậu chẳng biết điều chút nào hết.
......
Ở cửa phòng.
Nghe thấy câu trả lời nũng nịu của Diệp Mãn, Trì Giác khẽ nhíu mày.
"Vậy anh sẽ tự chọn, không thích cũng đừng giận đấy nhé, hôm nay vất vả rồi, em ngủ sớm chút đi, đừng thức khuya quá, biết chưa?"
Diệp Mãn hơi chột dạ.
Chẳng lẽ y biết cậu "bơi" trong bồn tắm đến nửa đêm rồi sao?
Nhà họ Trì cho cậu một căn phòng rất rộng, rộng hơn cả nhà cũ của cậu, trong phòng tắm có một bồn tắm siêu to siêu đẹp, Diệp Mãn quê mùa hào hứng nghịch nước trong đó mấy tiếng đồng hồ suốt nhiều ngày liền.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại cảm thấy không có khả năng này.
Chơi xong cậu luôn dọn dẹp sạch sẽ nên không thể nào bị phát hiện được.
Lồng ngực co lại của Diệp Mãn lại ưỡn lên.
Tai cậu giật giật, xung quanh không có ai, những ý xấu trong lòng lại tuôn ra.
Dù biết mình tiếp tục làm chuyện xấu sẽ rơi vào kết cục thê thảm, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Nhìn Trì Giác ra vẻ cậu chủ thanh cao kiêm anh trai hiền lành trước mặt mình, cậu muốn làm gì đó để chơi khăm y.
Chỉ cần Trì Giác khó chịu thì cậu sẽ vui vẻ.
Ý xấu vừa nảy ra, Diệp Mãn giả bộ ngượng ngùng nói: "Anh Hai không cần tốn kém đâu, chiếc đồng hồ ba tặng anh mấy ngày trước có vẻ tốt đó, đúng lúc em đang thiếu đồng hồ, hay là anh Hai tặng nó cho em làm quà sinh nhật nhé?"
Hệ thống muốn nói lại thôi.
Chẳng biết có phải vì lần trước Diệp Mãn nhắc tới mấy bộ phim sến súa kia hay không mà nó cứ cảm thấy câu này của cậu...... hơi thảo mai, rất ra dáng bia đỡ đạn.
"Diệp Mãn......"
Diệp Mãn: "Thống ca, bạn đừng lo cho tôi, nếu cậu ta dám quát tôi thì ngày mai tôi sẽ đi tìm anh cả khóc lóc kể lể, mách tội cậu ta bắt nạt tôi, làm khó tôi!"
"Không phải......"
Trì Giác: "Tiểu Mãn, không phải là anh không muốn cho em......"
Trì Giác dừng một lát rồi lựa lời, "Thôi để anh mua cho em cái mới nhé."
Nghe tiếng bước chân lên lầu, Diệp Mãn lập tức tỏ vẻ tủi thân: "Anh không muốn nhường cho em cũng đúng thôi, là em không biết điều, cứ coi như em chưa nói gì đi, ngủ ngon."
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Má Chu bưng ly sữa nóng ngơ ngác nhìn họ.
"Cậu Hai?"
Trì Giác xoa trán, nhận lấy ly sữa trong tay má Chu, y gõ cửa, đặt khay cạnh cửa rồi nói khẽ: "Tiểu Mãn, dì Chu bưng sữa cho em này, nhân lúc còn nóng lấy vào uống đi."
Đợi một hồi, nghe tiếng trả lời bên trong Trì Giác mới đi.
Chốc lát sau cửa mở, một cánh tay thò ra lấy ly sữa dưới sàn vào.
Đóng cửa.
Hệ thống chậm rãi nói nốt nửa câu sau: "Ký chủ, cậu bị mù mà lấy đồng hồ của người ta làm gì? Cậu có thấy đường đâu."
Diệp Mãn đang định hỏi có phải mình làm tốt lắm không, ức hiếp nhân vật chính khóc nức nở luôn: "......"
Mặt Diệp Mãn phút chốc đỏ bừng.
Một tay cậu bưng ly sữa, tay kia cầm điện thoại, thử cách quay số nhanh mà Trì Nhạn dạy mình hôm nay, vì chưa quen với chức năng không rào cản của điện thoại nên khi nghe hệ thống nói xong, ngón tay cậu vô thức bấm loạn, vô tình ấn trúng một phần mềm khác.
Trong phòng vang lên tiếng nhạc và tiếng trống dồn dập.
Tiếp theo là một giọng nam móc mỉa: "Anh cả không cần tốn kém đâu, chiếc đồng hồ hôm trước ông nội tặng anh cũng không tệ lắm, đúng lúc em đang thiếu đồng hồ, hay là anh cả cho em chiếc đồng hồ này nhé?"
Một giọng nam khác phẫn nộ nói: "Lý Lục, mày thật ép người quá đáng! Đó là di vật mẹ để lại cho tao mà!"
Diệp Mãn: "......"
Hệ thống: "......"
Mặt Diệp Mãn càng đỏ hơn.
Cậu luống cuống tắt đi, ai ngờ vô ý bật trúng một bộ phim khác.
Chỉ nghe một giọng nữ đau khổ nói: "Ly hôn! Tôi muốn ly hôn! Lệ Tước, anh thừa biết bà ngoại tôi bị bệnh Alzheimer cần người chăm sóc, thế mà anh bỏ bà ở nhà một mình để dự sinh nhật ánh trăng sáng, giờ bà bị thương nặng phải nằm viện vì nổ gas, tôi chỉ còn một người thân duy nhất là bà thôi! Nếu bà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ bắt anh và ánh trăng sáng của anh đền mạng cho bà!"
Hệ thống: "......"
Diệp Mãn hốt hoảng tắt điện thoại.
Tiếng ầm ĩ rốt cuộc im bặt.
Căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.
Diệp Mãn: 🥺
"Thống ca, Thống ca yêu dấu của tôi, cho tôi một cơ hội nữa đi mà!"
Hệ thống: 🙃
"Thống ca, bạn đừng im lặng vậy mà!"
Diệp Mãn quýnh đến độ toát mồ hôi.
Cậu xuýt xoa ngồi thụp xuống đất, lần này đã nhớ bịt tay phải của mình, mí mắt nói đỏ là đỏ, còn đau khổ hơn cả nữ chính có bà ngoại bị thương nặng phải nhập viện lúc nãy: "Tại, tại tôi sợ quá thôi, gãy chân đau lắm, không có chân chẳng đi đứng gì được, thảm cực kỳ, sau này không tìm được việc làm, không tìm được người yêu, không ai cần tôi hết, đáng thương biết mấy......."
Hệ thống hừ một tiếng.
Giờ thì nó biết rồi, Diệp Mãn cũng như những bia đỡ đạn độc ác trước đây nó dẫn dắt thôi!
"Thôi đừng diễn nữa, tôi về tổng bộ một chuyến, có gì ngày mai nói tiếp."
Diệp Mãn khựng lại, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, giọng nói cũng yếu ớt đáng thương hơn: "Thống ca, đừng đi mà, ban đêm ở một mình tôi sợ lắm......"
Hệ thống cười lạnh một tiếng.
Xạo, lại xạo nữa.
Có ngu mới tin cậu!
"...... Thống ca?"
Căn phòng im ắng.
Trong đầu yên tĩnh lại.
Thống ca đi rồi.
Diệp Mãn cắn môi ngồi dưới đất, cảnh giác quay đầu lại, cố gắng mở to đôi mắt vô thần để nhìn rõ xung quanh.
Bóng tối và sự im lặng ập đến như thủy triều.
Căn phòng vừa rộng vừa trống trải, một chiếc lá bị gió thổi bay vào cửa sổ sát đất làm cậu giật mình co rúm lại.
Diệp Mãn lẩm bẩm đứng lên: "Sợ thật mà."
Cậu đứng lặng một hồi, nhìn chiếc giường lớn nằm trơ trọi giữa phòng, lâm vào khó xử.
Thị lực yếu ớt nhìn thấy tủ quần áo bên kia, Diệp Mãn lập tức phấn khởi kéo chăn gối tới đó, vì không thấy rõ nên nửa đường bị vấp ngã một cú.
Cậu xoa xoa cái mũi đau điếng, ngồi tại chỗ thút thít gọi "Thống ca" mấy lần nhưng không ai đáp lại, thế là đứng dậy tiếp tục sự nghiệp dọn nhà của mình.
Rốt cuộc cậu cũng thành công trùm chăn chui vào góc tủ tối tăm chật hẹp, lưng dựa sát cửa tủ, Diệp Mãn thở phào một hơi, lông mày nhíu lại vì tủi thân cũng giãn ra.
Cứ tưởng hôm nay khỏi cần ngủ trong tủ nữa chứ.
Thống ca thật nhỏ mọn, chẳng phải chỉ bị lừa một lần thôi sao, còn hẹp hòi hơn bia đỡ đạn độc ác là cậu nữa.
Diệp Mãn thầm nói xấu hệ thống, chỉ chốc lát sau đã mơ màng ngủ thiếp đi.