Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 5: Bia đỡ đạn xui xẻo



Hôm sau hệ thống quay lại, Diệp Mãn đã sớm thu dọn chăn gối đem về giường.

Trong phòng đang bật sách nói.

"Bá tổng nghiêm giọng hỏi: "Phu nhân đã nhận lỗi chưa?"

Trợ lý đáp: "Thưa tiên sinh, phu nhân vừa trúng số năm chục triệu nên đêm qua mua vé máy bay đến Maldives rồi ạ, giờ đang lướt sóng với mười tám người mẫu nam trên đảo!""

Diệp Mãn: "Oa! Năm chục triệu, hâm mộ ghê!" (~175 tỷ)

Hệ thống: "......"

Có ký chủ làm bia đỡ đạn độc ác mà mọi kỹ năng đều học được từ sách nói và phim ngắn là trải nghiệm gì?

Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu là bia đỡ đạn độc ác cùi bắp nhất mà tôi từng gặp đấy!"

"Thống ca về rồi!" Khuôn mặt to cỡ bàn tay của Diệp Mãn nở nụ cười tươi tắn khiến hệ thống vừa được thông báo điểm đã bị trừ không thể khôi phục bỗng chốc mềm lòng.

Mềm lòng xong lại tự vả mình một cái.

Diệp Mãn giống như hoa ăn thịt người, nhìn thì vô hại nhưng lại có độc, lời cậu nói 90% là xạo sự, hoàn toàn không đáng tin. Nếu thật sự mềm lòng với cậu thì sẽ bị trúng kế.

Hệ thống hừ một tiếng: "Cậu chuẩn bị đi, ngày mốt có kịch bản cần cậu diễn đấy."

Dạo này công thụ chính Mạnh Diệu và Trì Giác đang chiến tranh lạnh. Trì Giác đơn phương cắt đứt liên lạc với Mạnh Diệu mà không rõ lý do.

Mạnh Diệu xuống nước làm hòa, mượn cớ mời Diệp Mãn đi chơi để hẹn Trì Giác ra nói chuyện.

Nếu hắn nói thẳng mình tìm Trì Giác thì có thể y sẽ viện đủ lý do để từ chối, nhưng mời Diệp Mãn lại khác.

Diệp Mãn là bia đỡ đạn vô tri, vừa nghe nói người thừa kế nhà họ Mạnh hẹn mình đi chơi, địa điểm còn là trường đua ở ngoại ô mà trước đây mình có mơ cũng không thấy, tất nhiên là mừng rỡ đồng ý ngay.

Thấy Diệp Mãn phấn khích như vậy, Trì Giác là cậu chủ giả đáng xấu hổ cũng không tiện nói Mạnh Diệu muốn gặp mình, càng không thể để Diệp Mãn đi một mình nên đành phải miễn cưỡng đi theo.

"Chắc cậu nghe nói đến địa vị của Mạnh Diệu ở Bắc Kinh rồi nhỉ, lần này hắn mời cậu đi dự tiệc trong giới, cậu ngộ nhận hắn có ý với mình nên muốn nhân cơ hội này tiếp cận Mạnh Diệu, dù sao cậu cũng là cậu chủ thật của nhà họ Trì, cậu cho rằng Mạnh Diệu vốn phải thuộc về mình."

"Cậu giả vờ bất cẩn ngồi lên đùi Mạnh Diệu, còn cố ý để Trì Giác bắt gặp, thành công gây xích mích giữa công thụ chính."

Diệp Mãn: "Chẳng phải bạn nói mục đích cuối cùng của chúng ta là giúp công thụ chính ở bên nhau à? Sao tôi còn phải làm bọn họ xích mích nữa?"

"Ầy, cậu thì biết cái gì, cậu chỉ là một phần trong trò tình thú của người ta thôi. Cậu phụ trách làm thụ ghen tuông, nhìn như gây xích mích nhưng thực chất là thúc đẩy tình cảm công thụ, có ai bảo cậu cướp công chính đâu?"

"Với lại công chính người ta thèm cậu chắc? Tình cảm công thụ chính bền hơn vàng, còn cậu chỉ là bia đỡ đạn độc ác thôi, làm chuyện xấu cuối cùng sẽ bị vả mặt, cậu không có cửa đâu."

Diệp Mãn thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi."

Hệ thống thấy vẻ miễn cưỡng của cậu thì bừng tỉnh.

"Cậu không vui à?" Hệ thống kỳ quái mở kịch bản ra, "Chẳng phải cậu cho rằng Trì Giác cướp mất cuộc sống của mình, để nửa đời trước mình chịu nhiều đau khổ, vì không cam tâm nên muốn cướp đi mọi thứ của Trì Giác sao?"

"Đúng là tôi nghĩ vậy thật," cậu thản nhiên trả lời, sau đó khó xử nói, "Nhưng công chính...... thì khỏi đi."

Hệ thống khó hiểu: "Sao thế?"

Diệp Mãn cúi đầu lí nhí như phạm lỗi sợ bị mắng: "Mạnh Diệu...... là đàn ông mà."

Cậu không muốn ngồi lên đùi đàn ông đâu.

Hệ thống sợ hãi hít hà, lật kịch bản xoẹt xoẹt.

"Diệp Mãn, cậu...... cậu là trai thẳng sao?"

Diệp Mãn hết sức khó hiểu.

Chẳng phải trai thẳng bình thường lắm à? Sao hệ thống lại kinh ngạc thế chứ?

Nhưng cậu vẫn nói khẽ: "Tôi không thích người."

"...... Hả?"

Diệp Mãn thành thật nói: "Chỉ là...... không thích người thôi."

Hai mắt Diệp Mãn cong cong: "Thống ca không phải người, tôi thích Thống ca lắm."

Hệ thống sững sờ hai giây, máy chủ phát ra tiếng cảnh báo vận hành quá tải và nhiệt độ mất kiểm soát.

Diệp Mãn thẹn thùng xoắn vạt áo, một lát sau lại nghe thấy tiếng "bốp" quen thuộc, theo sau là tiếng hừ lạnh của hệ thống.

"Dù cậu có nịnh tôi thì vẫn phải làm nhiệm vụ. Không què chân, bảo đảm cậu không chết và cho cậu tiền đã là giới hạn cuối cùng của tôi rồi."

Diệp Mãn khựng lại, nụ cười nhạt đi.

Nhưng giọng cậu vẫn nhẹ nhàng trong trẻo: "Lại bị bạn nhìn thấu rồi, Thống ca ngày càng khó lừa nha, hức hức ~"

Cậu thút thít mấy tiếng nhưng không mang theo giọng nghẹn ngào, âm cuối nhẹ nhàng bay lên trần nhà. Không giống tiếng khóc giả bộ mà giống tiếng còi xe lửa vui tươi hơn.

"...... Tôi biết ngay cậu đang lừa tôi mà." Hệ thống lại hừ một tiếng, không hiểu sao thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Mãn thì vô thức dịu giọng.

Đúng như hệ thống nói, chẳng bao lâu sau thư mời của Mạnh Diệu được gửi đến nhà họ Trì. Hắn không hề nhắc đến Trì Giác mà gửi tới hai bộ đồ cưỡi ngựa, trong đó có một bộ vừa khít với Trì Giác.

Bộ của Diệp Mãn không vừa người mà hơi rộng, phân biệt đối xử hết sức rõ ràng.

Tâm trạng Trì Giác rất phức tạp, còn Diệp Mãn lại chẳng có cảm giác gì, cậu không hề nhận ra sự khác biệt này, trong lòng chỉ thấy phấn khích vì sắp được cưỡi ngựa.

Trì Nhạn đứng cạnh xe, cúi người cài dây an toàn cho Diệp Mãn rồi cầm cây gậy dò đường mới mua từ tay chú quản gia họ Phùng đưa cho Diệp Mãn, thấy vẻ mặt hớn hở của cậu thì phũ phàng nói: "Tiểu Mãn, em không cưỡi ngựa được đâu, em không thấy đường sẽ bị ngã đó."

Hắn lại nhìn sang Trì Giác: "Tiểu Giác, em nhớ trông chừng em ấy nhé, đừng để em ấy rời khỏi tầm mắt mình."

Diệp Mãn định cãi lại nhưng uy lực của anh cả Trì Nhạn thật sự không phải mạnh bình thường. Trì Giác đưa tay bịt miệng Diệp Mãn rồi cười nói: "Em sẽ trông nom Tiểu Mãn mà anh cả."

Xe khởi động, Diệp Mãn ỉu xìu.

Trước khi xuống xe, Trì Giác bảo cậu chìa tay ra.

Cổ tay bị một vật cột lại.

Dựa vào thị lực kém cỏi, Diệp Mãn lờ mờ nhìn ra đó là một chiếc đồng hồ.

Không phải đồng hồ cơ mà là đồng hồ thông minh.

Trì Giác đứng cạnh ôn tồn nói: "Bấm vào đây sẽ có tiếng báo giờ, bấm vào đây sẽ gọi cho anh cả và anh, còn đây là còi báo động, lỡ gặp phải kẻ xấu thì bấm cái này, nhớ chưa?"

"Anh đã bỏ chiếc đồng hồ lần trước cha tặng vào hộp rồi bảo dì Chu để trên bàn em, bình thường em đeo cái này đi."

Diệp Mãn được y nắm tay chỉ bảo, mũi chân cọ xát mặt đất, đầu cúi gằm.

Cậu vô thức nắm lấy con thỏ xếp bằng giấy trong túi rồi mau chóng buông ra.

Sau đó nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: "Dù cậu có tặng đồ cho tôi thì tôi cũng không thích cậu đâu."

"Ừ."

"Đây vốn là đồ của tôi mà."

"Ừ."

Ai lại biết ơn một kẻ tặng mình thứ vốn dĩ thuộc về mình chứ?

Diệp Mãn đâu phải đồ ngốc dễ bị lừa như vậy.

Trì Giác nhìn Diệp Mãn quay đầu đi, vẻ mặt hờ hững, thấy vẻ thù địch của Diệp Mãn cũng chẳng có cảm giác gì.

Mọi người đều đang chờ xem sự náo loạn và trò cười của nhà họ Trì, nhưng Trì Giác từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàng, còn có một người anh nghiêm khắc hơn cha sẽ không bao giờ để mọi chuyện trở nên tệ hại như vậy.

Thật ra khi xem lý lịch của Diệp Mãn, y đã chuẩn bị tinh thần bị Diệp Mãn oán hận và làm khó sau khi về nhà.

Đúng là Diệp Mãn không ưa y.

Diệp Mãn không được học hành tử tế, nếu thật sự muốn đấu thì còn lâu mới thắng được Trì Giác.

Chỉ có điều mục tiêu của cậu hơi khác với dự đoán của Trì Giác.

Trì Giác cười thầm.

Đưa đồ xong, y dẫn Diệp Mãn vào trong.

Vừa đi hai bước thì vạt áo bị níu lại.

Y sửng sốt quay người.

Diệp Mãn xòe tay ra, trong tay là một con thỏ giấy màu hồng phấn.

"Tặng anh nè, quà đáp lễ đó." Diệp Mãn ngoài cười nhưng trong không cười, chanh chua nói kháy: "Anh sẽ không từ chối chứ?"

Thật ra cậu hơi tiếc của.

Cậu chủ lớn như Trì Giác đời nào thích mấy thứ rẻ tiền này, dù có nể mặt cậu mà cắn răng nhận thì lát nữa cũng vứt đi thôi.

Nhưng Diệp Mãn rất thích con thỏ mình xếp.

Vì muốn chọc tức Trì Giác nên cậu mới nhịn đau đưa vật này ra.

Cậu dùng một con thỏ giấy để đổi hai cái đồng hồ của y!

Ha ha, chắc Trì Giác sẽ tức ói máu cho xem!

Hệ thống nhìn Diệp Mãn rụt rè chìa con thỏ trước mặt Trì Giác rồi lại nhìn nụ cười của Trì Giác sau lúc ngẩn ngơ, dám chắc 80% là Diệp Mãn không chọc tức được Trì Giác, bởi vì Trì Giác cẩn thận cầm lấy con thỏ của Diệp Mãn rồi mỉm cười, sau đó khom người véo má cậu.

"Cảm ơn Tiểu Mãn, anh thích lắm."

Diệp Mãn che má mình: "Thống ca, cậu ta véo má tôi kìa, chắc là cậu ta tức lắm!"

Hệ thống: "Tôi cũng muốn véo...... Ủa nhầm, ý tôi nói là, ừm, đúng vậy, Trì Giác sắp tức chết rồi."

Nó nói dối tỉnh bơ.

Diệp Mãn lập tức mừng rỡ vì được công nhận. Cậu không hề nhìn thấy nụ cười thoáng qua môi Trì Giác, ánh mắt y cũng trở nên dịu dàng hơn.

Đằng sau cửa sổ cách đó không xa, có người theo dõi cuộc trò chuyện giữa hai anh em này từ đầu đến cuối.

Từ Hòe Đình dời mắt khỏi đôi môi nhợt nhạt của nhóc mù rồi nhìn sang người bên cạnh cậu.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ có vẻ đẹp sắc sảo, sống mũi cao vút, đôi mắt màu xám của con lai lạnh lùng sâu thẳm khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra.

"Vì người này mà cháu để Mạnh lão gia phải đến tìm cậu sao?"

Xưa nay Mạnh Diệu chưa từng cúi đầu trước mặt ai, nhưng trước mặt Từ Hòe Đình thì không cúi không được.

Mạnh Diệu khép nép đứng một bên, không chịu nổi khí thế của Từ Hòe Đình nên cúi đầu gọi một tiếng "cậu út".

Từ Hòe Đình hờ hững cụp mắt xuống: "Cho cháu một ngày để giải quyết dứt điểm."

"Mạnh Diệu, nhà họ Mạnh không đời nào chứa chấp kẻ ngốc đâu, năm ngoái Mạnh lão gia lui về ở ẩn, trong đám con cháu nhà họ Mạnh ông ấy xem trọng cháu nhất đấy, đừng để ông ấy thất vọng," Từ Hòe Đình nhướng mắt, "Dung túng cháu lêu lổng mấy năm nay là đủ rồi, chuyện quan trọng phải tỉnh táo cho cậu. Trong lòng cháu biết rõ Trì Giác không phải con ruột nhà họ Trì, đó chỉ là cái cớ thôi."

"Nhà họ Trì không tệ, Trì Giác cũng không tệ, nhưng không xứng với cháu."

"Còn là đàn ông nữa, vì một người đàn ông mà làm dư luận xôn xao, Mạnh Diệu, muốn chết thì cứ nói thẳng, không cần tốn công tốn sức vậy đâu. Cháu có biết bao nhiêu kẻ đang rình rập mình không? Muốn lạy ông tôi ở bụi này à?"

Từ Hòe Đình sắp bị cháu trai lụy tình của mình chọc cho tức chết.

Mạnh Diệu gồng mình quyết không nhượng bộ, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn: "Trừ khi giết cháu chết đi, nếu không cháu không đời nào từ bỏ Trì Giác đâu!"

Từ Hòe Đình cười lạnh, "Được thôi, nếu cháu trụ được đến cùng thì xem như cháu lợi hại."

Anh búng tay, mấy bóng người cao to âm thầm bao vây Mạnh Diệu.

Thư ký Trần bên cạnh ngập ngừng: "Tiên sinh, cậu chủ Mạnh......"

Vẻ mặt Mạnh Diệu càng thêm hung hãn, quyết không cúi đầu: "Thư ký Trần, mặc kệ tôi!"

Từ Hòe Đình mất hứng thu hồi ánh mắt: "Bịt miệng lại đi, ồn ào."

Mạnh Diệu bị dẫn đi, thư ký Trần khom lưng thì thầm: "Tiên sinh, đám người theo dõi ngài cả tuần nay quả nhiên cũng tới đây, vệ sĩ của chúng ta đang đợi bên ngoài đấy ạ."

Đối với chuyện tình cảm vớ vẩn của Mạnh Diệu, dù Mạnh lão gia có mở miệng cũng chẳng thể khiến Từ Hòe Đình đích thân đi một chuyến.

Anh tới đây là vì có chuyện khác phải làm.

Nếu Từ Hòe Đình thật sự muốn giải quyết vấn đề của Mạnh Diệu thì cực kỳ đơn giản. Chỉ cần làm người biến mất là xong, nhà họ Trì cũng chẳng dám hó hé gì.

Nhưng Mạnh Diệu là sói con, nếu làm người trong lòng hắn biến mất, e là hắn sẽ chơi liều.

Nghĩ đến sự náo loạn sắp xảy ra, thư ký Trần hỏi: "Tiên sinh, chúng ta có cần phái thêm người canh gác tầng một không ạ?"

Đám cậu ấm cô chiêu ở đây đều do Mạnh Diệu mời tới, lỡ xảy ra chuyện gì thì nguy to.

Trong đầu Từ Hòe Đình chợt hiện ra hình ảnh nhóc mù kia.

Ngón tay trầm tư nhịp nhịp trên bàn.

"Phái đi."

......

Thừa cơ Trì Giác lơ đễnh, Diệp Mãn lén chạy ra ngoài.

Trì Giác trông nom cậu rất kỹ, hệ thống nói cho cậu biết Mạnh Diệu ở trên lầu, thế là Diệp Mãn vắt hết óc tìm cơ hội thoát khỏi sự canh chừng của Trì Giác rồi lên lầu tìm Mạnh Diệu để hoàn thành nhiệm vụ.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi Trì Giác, kết quả là cậu bị chặn lại ở cầu thang.

"Xin lỗi tiên sinh, tầng hai chỉ dành cho khách VIP thôi ạ." Nhân viên phục vụ lịch sự từ chối cậu.

Diệp Mãn đang bối rối không biết làm sao thì bỗng nhiên có người túm lấy cậu lôi vào một góc.

Người kia nhìn cậu từ trên xuống dưới, cậu cố mở to mắt nhưng chỉ thấy được mấy người đàn ông vạm vỡ vây quanh mình.

"Đại ca, hình như nó bị mù, còn là nam nữa."

"Không phải đang cần nữ sao? Mày bắt nam làm gì?"

"Cũng như nhau thôi mà, nhìn dáng nó này......"

Một vật cứng chĩa vào lưng Diệp Mãn.

"Khôn hồn thì hợp tác đi, không được la mà phải làm theo lời tao, mặc đồ này vào."

Một bộ đồ bị dúi vào tay Diệp Mãn, cậu run rẩy sờ soạng, phát hiện là một chiếc sườn xám.

"Đại, đại ca......" Lần này Diệp Mãn không cần diễn mà nước mắt tí tách rơi xuống.

Khóc thật.

Trong lòng cậu nức nở: "Thống ca, tôi biết âm mưu của mình sẽ bị phá hỏng, nhưng, nhưng...... đâu cần phải chơi lớn thế này để ngăn cản tôi chứ?"