Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 6: Trang phục hí kịch



"Không sao, mấy người này cũng muốn lên lầu hai mà, cậu lên theo đi, không phải bọn họ nhắm vào cậu đâu, lát nữa bọn họ sẽ mặc kệ cậu thôi."

Trường đua này hay mời các nghệ nhân trà từng đoạt giải, đúng lúc hôm nay có một nhóm nghệ nhân uy tín trong giới đến đây.

Hiển nhiên đám người bên cạnh Diệp Mãn không phải nghệ nhân trà thật sự, hệ thống dặn cậu đừng hành động bộp chộp, cậu là người mù, không thấy mặt bọn họ nên không có nhiều uy hiếp, chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác thì sẽ bình an vô sự thôi.

Diệp Mãn khẽ gật đầu, không chống cự mà làm theo lời bọn họ nói.

Muốn mặc chiếc sườn xám kia thì trước tiên phải cởi bộ đồ trên người mình ra.

Diệp Mãn rất muốn hợp tác.

Nhưng mỗi lần bị đám đông bao vây, những ký ức trong quá khứ lại ùa về khiến cậu không kìm được run rẩy.

"Còn lề mề làm gì?"

Người bên cạnh xô cậu một cái, Diệp Mãn toát mồ hôi đầm đìa, đôi môi tái nhợt.

"Anh nói sao? Trả tiền gì cơ?"

"Thôi, mặc kệ nó, không có thời gian đâu, tìm bộ nào cho nó mặc vào luôn đi."

"Diệp Mãn? Diệp Mãn, cậu không sao chứ?"

Diệp Mãn hít sâu mấy lần, cố nén cảm giác ngạt thở kia.

Không sao.

Cậu bóp lòng bàn tay tê rần của mình, cầm lấy đồ bọn họ ném sang rồi mặc vào người.

Đồ này lớn hơn chiếc sườn xám dành cho nữ nghệ nhân trà lúc nãy, có thể mặc bên ngoài bộ đồ hiện tại của cậu.

Diệp Mãn mặc xong mới phát hiện đây là áo hí kịch màu trắng. Tất nhiên là không đủ bộ, trang phục hí kịch rất rườm rà, đám người này không rảnh chờ cậu thay đồ nên chỉ đưa mỗi chiếc áo khoác màu trắng, tay áo dài rộng, tơ lụa láng mịn chứ không phải loại vải rẻ tiền như trong studio chụp ảnh.

Người giàu tìm nghệ nhân trà không chỉ để thưởng thức trà mà còn để cảm nhận cái đẹp. Vì vậy nghệ nhân trà thường mặc trang phục Trung Hoa, phổ biến nhất là sườn xám và áo Tôn Trung Sơn.

Bọn họ không tìm được áo Tôn Trung Sơn, cảm thấy đồ hí kịch cũng khá cổ điển nên lấy đại.

Diệp Mãn ngẩng đầu lên, quay mặt về phía một người: "Thế này được chưa?"

Xung quanh yên tĩnh mấy giây, người trước mặt lẩm bẩm gì đó.

Bọn họ giật cây gậy dò đường của cậu vứt sang một bên, kẹp cậu ở giữa rồi nắm cổ tay gầy gò của cậu đi tới trước: "Lát nữa cấm nói lung tung, bảo mày làm gì thì làm đó nghe chưa."

Diệp Mãn bị kéo lảo đảo.

Lần này lên lầu không gặp phải trở ngại nào.

"Đây là nghệ nhân trà, còn chúng tôi là trợ lý."

Vệ sĩ canh gác cầu thang nhìn cậu, kiểm tra sơ qua rồi cho bọn họ lên.

Hệ thống đi theo đám người đến cửa rồi nói: "Mạnh Diệu đang ở trong đấy."

"Cộc cộc."

"Vào đi."

Đám người nối đuôi nhau vào.

Căn phòng được thiết kế riêng cho các đại gia uống trà và thư giãn, đồ trang trí cũng toát lên vẻ cổ xưa, bàn ghế ngăn tủ đều là đồ cổ bằng gỗ hoàng hoa lê, nước chảy róc rách, có mấy người trẻ tuổi không phú thì quý mặc thường phục đang ngồi chơi. Bọn họ quen nhau từ nhỏ, khác với đám nhóc choai choai dưới lầu, ở đây toàn những người nắm quyền trong gia tộc.

Tiểu Thịnh tổng nhà họ Thịnh thấy người vào thì vui vẻ hỏi, "Tới hát hí khúc hay rót trà vậy?"

Cậu chủ Hứa của công ty chứng khoán Kinh Kim bên cạnh xoa cằm: "Hỏi thừa, đã vào phòng này tất nhiên phải hợp gu anh ấy rồi."

Vóc dáng Diệp Mãn mảnh khảnh nên mặc đồ hí kịch cũng không thấy cồng kềnh. Dây lưng buộc chặt tôn lên vòng eo thon thả của cậu.

Thiếu niên gầy gò, mái tóc đen mượt lòa xòa bên má, nước da hơi xanh xao, sắc môi vốn nhợt nhạt giờ càng nhạt hơn, đôi mày yếu ớt nhíu lại, lẻ loi đứng đó khiến người ta cứ ngỡ mình đang gặp một con hát xinh đẹp thanh cao bị ép hầu hạ những kẻ quyền quý.

Vốn chỉ định trêu đùa mà thôi, nhưng nhìn cậu lại khiến lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào.

Thư ký Trần nãy giờ im lặng phát hiện bầu không khí trong phòng thay đổi, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào thiếu niên mặc đồ hí kịch kia.

Hắn thầm hít sâu một hơi.

Sao cậu út Trì lại chạy tới đây!

Thư ký Trần vô thức nhìn sang Từ tiên sinh.

Từ Hòe Đình ngồi giữa đám người, hờ hững cụp mắt không để lộ cảm xúc gì.

Diệp Mãn đang hỏi hệ thống vị trí của Mạnh Diệu.

Ở đây rất đông, mặc dù một mắt cậu vẫn có thể thấy lờ mờ nhưng rất khó xác định vị trí chính xác của Mạnh Diệu trong đám người xa lạ này.

Hơn nữa nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.

Bảo cậu ngồi lên đùi người khác trước mặt bao nhiêu người như vậy, dù Diệp Mãn có tâm cơ trà xanh cỡ nào cũng phải xấu hổ đỏ mặt.

"Thống ca, tôi, tôi không dám làm đâu, giờ tính sao đây?"

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh hướng vào mình, bả vai gầy gò của Diệp Mãn co lại.

Bị nhìn quá lâu khiến Diệp Mãn thiếu cảm giác an toàn trầm trọng. Cậu bắt đầu co rúm theo bản năng, lộ ra vẻ mặt yếu đuối đáng thương.

Tiểu Thịnh tổng bên cạnh nửa đùa nửa thật: "Ầy, sao tiểu mỹ nhân chỉ biết đứng đó thôi vậy, không thấy Từ tiên sinh đang ở đây à?"

"Đúng thế, còn không mau tới rót trà cho Từ tiên sinh đi."

Những lời trêu chọc kia càng lúc càng mờ ám, mang theo ẩn ý khó đoán.

Bọn họ trông thấy khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên xinh đẹp kia từ từ đỏ lên trong tiếng chọc ghẹo ác ý, vừa bất lực vừa đáng thương.

Hàng mi dài rậm cụp xuống càng làm tăng thêm vẻ yếu đuối, khiến người ta nảy ra ý định nhốt cậu trong vòng tay rồi liếm đôi mi dài kia để xem cậu có tức phát khóc không.

"Từ...... Tiên sinh?" Diệp Mãn ấp úng lặp lại.

Trong lòng cậu chùng xuống.

"Thống ca, sao bạn không nói cụ tổ sống cũng ở đây hả!"

Rõ ràng hệ thống nói Mạnh Diệu ở đây, kết quả mới nãy lại nói cho cậu biết trong phòng không có Mạnh Diệu.

"Lạ thật, hệ thống phát hiện Mạnh Diệu ở đây mà?"

Mục tiêu không có đây, Diệp Mãn càng muốn chạy hơn.

Cậu cắn môi, mí mắt đỏ bừng.

Từ Hòe Đình liếc cậu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tới đây."

Diệp Mãn đang định đánh bài chuồn thì bị cắt ngang nên đứng sững hai giây.

Tiểu Thịnh tổng và cậu chủ Hứa cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông ở giữa.

Mặc dù bọn họ luôn miệng giục người tới rót trà nhưng không ngờ Từ Hòe Đình sẽ chịu.

Nội bộ nhà họ Từ đang rất rối ren, nghe nói lần trước Từ Hòe Đình đi thanh tra ở Trung Hải còn bị đầu độc, sao giờ lại uống trà do người không rõ lai lịch rót chứ?

Tiểu Thịnh tổng vốn định lát nữa tiểu mỹ nhân bị Từ Hòe Đình lạnh lùng từ chối sẽ mượn cớ an ủi để ôm người về tay.

Từ Hòe Đình đã mở miệng thì những người khác cũng không tiện nói gì.

Người sau lưng Diệp Mãn đẩy cậu: "Từ tiên sinh gọi cậu kìa, đi mau lên."

Diệp Mãn đành phải lề mề đi tới.

Cậu không phải nghệ nhân trà thực thụ thì làm sao biết biểu diễn trà đạo phức tạp. Trà nước một với trà nước hai gì đó lại càng không rành.

Cậu ngồi quỳ trước bàn, sờ tới sờ lui tách trà của mình, ai có mắt cũng nhìn ra sự khác thường. Nhưng không hiểu sao từ đầu đến cuối chẳng ai mở miệng, chỉ có "trợ lý" đi chung với cậu đưa đồ tới tận tay, giúp cậu qua mắt đám người.

Sau một lúc hí hoáy toát mồ hôi, rốt cuộc cũng pha được một tách trà, Diệp Mãn đứng dậy.

Vết thương lần trước đã lành nhưng mấy ngày nay cậu vẫn bị thiếu máu nhẹ, ngồi quỳ lâu quá làm chân tê rần, Diệp Mãn đứng lên đi tới chỗ Từ Hòe Đình, bỗng nhiên xây xẩm suýt té.

Tất nhiên chén trà trong tay cũng cầm không vững, sắp sửa hắt lên người cụ tổ sống.

Diệp Mãn sợ tái mặt, vô thức nhắm tịt mắt.

Cậu chợt cảm thấy cổ tay mình bị nắm lấy rồi kéo một phát, khi bình tĩnh lại thì cậu đã ngồi trên đùi Từ Hòe Đình. Một tay anh đỡ lưng cậu, chén trà kia chỉ văng ra chút xíu, vẫn đang vững vàng nằm trong tay anh.

Trong phòng vang lên tiếng xuýt xoa liên tiếp.

Hệ thống: "Mạnh Diệu không có đây, chúng ta khỏi cần ở lại nữa, tôi điều tra rồi, Từ Hòe Đình rất ghét những kẻ cố ý tiếp cận mình, trước kia cũng có mấy người giả vờ lảo đảo ngã vào lòng anh ta, cuối cùng bị vệ sĩ của anh ta mời đi hết."

Câu tiếp theo khỏi cần hệ thống nói Diệp Mãn cũng hiểu.

Cậu lập tức bưng chén trà lên trước mặt Từ Hòe Đình: "Từ tiên sinh, uống trà đi ạ."

Sau đó ngồi chờ được mời ra ngoài, mau chóng biến khỏi chỗ này.

Nhưng đợi trái đợi phải vẫn không thấy vệ sĩ đâu.

Chỉ cảm thấy ánh mắt xung quanh nhìn mình càng lúc càng lạnh khiến cậu sởn gai ốc.

Ngồi trong lòng đàn ông ngay trước mắt bao người khiến Diệp Mãn suýt cầm chén trà không vững.

Từ Hòe Đình trông thấy vành tai thiếu niên ngồi trên đùi mình càng lúc càng đỏ, đỏ như sắp rỉ máu.

"Từ, Từ tiên sinh...... uống trà đi ạ." Cậu cúi thấp đầu, nhìn hết sức ngoan hiền đáng yêu.

Dáng vẻ này ai thấy mà không động lòng chứ?

Thư ký Trần từng bị Diệp Mãn lừa nên trong lòng biết rõ cậu là người thế nào, thấy cảnh này chỉ biết thở dài.

Với diễn xuất và ngoại hình này mà vào làng giải trí chắc chắn sẽ thành ảnh đế, diễn ở đây thật lãng phí tài năng. Từ tiên sinh còn lâu mới trúng chiêu.

Thư ký Trần chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần tiên sinh ra hiệu thì hắn sẽ lập tức gọi người mời cậu út Trì ra ngoài.

Ai ngờ đợi nửa ngày vẫn không thấy chỉ thị.

Từ Hòe Đình ôm eo thiếu niên ngồi trên đùi mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Cơ thể dưới lòng bàn tay run lên nhè nhẹ, nếu không phải cậu đang ngồi trong lòng thì anh hoàn toàn nhìn không ra.

Bàn tay cầm chén trà đưa đến trước mặt anh vừa trắng vừa mảnh, đầu ngón tay đỏ ửng. Chỉ mới cầm một lúc mà đã hơi sưng.

Bị bỏng cũng không lên tiếng, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, chẳng biết đang sợ gì nữa.

Diệp Mãn bị bàn tay vòng qua eo làm khó chịu nên khẽ vùng vẫy, trước mặt vang lên một giọng nói hờ hững: "Đừng nhúc nhích."

Một giây sau, "trợ lý" đang thu dọn bộ đồ trà đứng phắt dậy rồi rút con dao trong ngực ra đâm về phía Từ Hòe Đình.

"Họ Từ kia! Mày chết đi!"

Diệp Mãn giật nảy mình, xung quanh lập tức nhốn nháo, có tiếng đánh nhau, có tiếng kêu rên, có tiếng người ngã phịch xuống đất.

Tiểu Thịnh tổng chửi ầm lên, sau đó bộ đồ trà trên bàn vỡ tan tành.

Diệp Mãn hoảng loạn quay đầu nhìn quanh, cố gắng nhìn cho rõ nhưng chỉ thấy những bóng mờ vút qua.

Từ khi thị lực có vấn đề đến giờ, cậu vẫn luôn lạc quan cho rằng đây không phải chuyện to tát.

Cậu tự nhủ chỉ cần mình không bị hủy dung thì vẫn có thể sống vui khỏe trên đời như xưa.

Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra bị mù có ý nghĩa như thế nào.

Người xung quanh đang đánh nhau loạn xạ, nhưng ngay cả việc tìm chỗ trốn an toàn cậu cũng không làm được. Cậu không biết phải đi đâu, không nhìn thấy động tác của những người khác, không cách nào né tránh nguy hiểm cận kề.

Cậu đang ở giữa tâm bão, nhưng ngoại trừ ngơ ngác thất thần thì chẳng làm được gì cả.

Cậu không còn khả năng tự bảo vệ mình nữa.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, tim Diệp Mãn bỗng đau nhói.

Cậu hệt như lục bình không rễ, vô thức níu chặt vạt áo người duy nhất có thể nương tựa vào lúc này.

Chút thị lực còn sót lại chẳng những không an ủi được cậu mà còn khiến cậu cảm thấy cả thế giới biến thành một bức tranh nhòe nhoẹt, ranh giới giữa người và vật mờ đi trong bóng tối nhá nhem, cuối cùng mọi sắc màu hòa lẫn vào nhau khiến cả thế giới vừa hỗn độn vừa đáng sợ.

Lỗ tai lùng bùng, nỗi sợ hãi khiến đầu óc rối bời.

Cậu nghe thấy hệ thống hét to gì đó, muốn đáp lại nhưng cổ họng đau buốt không phát ra được âm thanh nào.

Đúng lúc này, Từ Hòe Đình đặt tay lên gáy cậu. Diệp Mãn thuận thế vùi mặt vào chiếc áo thoang thoảng mùi thuốc lá của anh, ngón tay ghì chặt vạt áo đến mức trắng bệch.

Giọng Từ Hòe Đình trầm thấp từ tính, mang theo vẻ uy nghiêm của người đứng trên cao.

"Sợ gì chứ, có tôi ở đây thì ai làm hại được cậu?"

Anh ngồi giữa cuộc hỗn loạn, vững vàng ôm Diệp Mãn mà không hề nao núng. Đôi mắt màu xám lạnh lùng nhìn kẻ tấn công đỏ ngầu cả mắt.

Không hiểu sao trong lòng Diệp Mãn chợt bình tĩnh lại.

Máu đông cứng tiếp tục chảy, cơ thể cũng dần thả lỏng.

Nhưng một giây sau, cậu lại cứng đờ.

"Rầm" một tiếng, cửa bị đá văng.

Trì Giác hốt hoảng xuất hiện ở cửa: "Tiểu Mãn!"

Khi thấy rõ tình hình bên trong, y lập tức trố mắt.

Em trai mình bị một người đàn ông cao lớn uy nghiêm bế ngồi trên đùi, khi đối diện với ánh mắt Từ Hòe Đình phía xa, sắc mặt Trì Giác hết xanh lại tím, chẳng biết nghĩ gì mà cuối cùng biến thành trắng bệch.

"Từ tiên sinh," y nén giận nghiến răng nghiến lợi, "Vui lòng thả em tôi ra giùm!"

Hệ thống: "......"

Hình như đi đúng kịch bản rồi mà sao cứ thấy có gì đó sai sai nhỉ.