Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 7: Bản chất là chó



Sự đề phòng và thù địch của Trì Giác đối với Từ Hòe Đình khỏi cần nhiều lời, ai sáng suốt đều nhìn ra được.

Cũng khó trách y lo lắng như vậy.

Tiểu Thịnh tổng sửa sang quần áo rồi tìm một cái ghế ngồi xuống.

Nhìn sang bên kia, được lắm, bên này mình đánh nhau sứt đầu mẻ trán, còn Từ Hòe Đình thì hay rồi, tay ôm chặt eo tiểu mỹ nhân, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm lộ ra cảm xúc khó đoán khiến tim người ta đập thình thịch.

Ngày xưa Từ Hòe Đình bị Từ lão gia ném vào quân đội rèn luyện mấy năm rồi ra tiền tuyến hai năm, sau đó bị thương nên lui về tiếp quản sản nghiệp nhà họ Từ ở Bắc Kinh, hai năm nay mới xem như ổn định.

Thời trẻ anh cũng không phải là người chín chắn điềm đạm như bây giờ.

Nói theo lời Tiểu Thịnh tổng thì bản chất của người này là chó.

Nhà có chó dữ, người lạ chớ vào.

Ai dám bén mảng đến gần anh chứ?

Khi Từ Hòe Đình cùng với mẹ và chị gái mới được cha anh đón về từ Sicily, rất nhiều người trong giới gây sự với họ. Có đám tay sai của mấy cậu chủ nhà họ Từ, cũng có những kẻ chỉ đơn thuần là không ưa vẻ ngoài khác lạ của anh và chị gái.

Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sự hung ác của Từ Hòe Đình và Từ Tư Nghi.

Mẹ anh rất hiền, ngày xưa vốn là đại tiểu thư, về sau cả nhà chết hết, vì có nhan sắc nên bị cha Từ để ý, sau khi bị bỏ rơi thì cuộc sống ba mẹ con ở Sicily hết sức chật vật, mọi chuyện đều trông cậy vào hai sói con.

Đám thiếu gia Bắc Kinh này sao có thể là đối thủ của người đã lăn lộn bao năm ở đó? Lúc đánh nhau Từ Hòe Đình quả thực là không cần mạng, đánh bọn người gây sự kia không còn mảnh giáp.

Nếu Từ Hòe Đình không có năng lực thì vị trí người cầm quyền nhà họ Từ đời nào lọt vào tay đứa con lai nửa Trung nửa Tây như anh, Từ lão gia cũng chẳng phải người xem nhẹ vấn đề này.

Từ Hòe Đình hung ác có tiếng, mặc dù nhà họ Trì là một trong các gia tộc giàu nhất Bắc Kinh, hai năm nay thanh thế rất mạnh nhưng vẫn kém xa gia tộc lớn như nhà họ Từ.

Tiểu mỹ nhân được cậu Hai Trì gọi là em trai kia bị người cầm quyền nhà họ Từ ôm eo, chạy không thoát, đẩy không ra, mắt đỏ như thỏ, có thể trách người nhà lo lắng quá mức hay sao?

Có khác nào thấy thỏ cưng được nhà mình chăm bẵm bị sói trong hang cắn gáy đâu?

Trì Giác nhìn Diệp Mãn: "Tiểu Mãn, còn không mau xuống khỏi người Từ tiên sinh đi."

Căn phòng nãy giờ yên tĩnh đột nhiên có tiếng đập mạnh. Âm thanh vọng đến từ cánh cửa bên trái.

Diệp Mãn chỉ muốn leo xuống thật nhanh, lúc đi Trì Nhạn dặn cậu theo sát Trì Giác, cậu đã lén chuồn đi mà còn gặp phải chuyện này nên không khỏi chột dạ.

Kết quả tiếng đập cửa vang lên bên cạnh làm cậu giật mình rụt lại.

Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của ai đó.

"Rầm" một tiếng, Mạnh Diệu tông cửa xông ra, mặt mũi bầm tím, "Trì Giác!"

Trì Giác đang nơm nớp lo sợ Diệp Mãn đắc tội Từ Hòe Đình sửng sốt hồi lâu rồi hỏi với vẻ phức tạp: "Mạnh Diệu? Sao anh lại ở đây?"

Tai Diệp Mãn giật giật, cái gì? Mạnh Diệu?

Lúc cần chẳng thấy đâu, giờ lại xuất hiện là sao?

Hệ thống rầu rĩ: "Anh ta bị người của Từ Hòe Đình nhốt trong phòng tối! Tôi đã bảo mà, chúng ta không tìm nhầm chỗ đâu!"

"Nhưng Từ Hòe Đình ra tay ác thật đấy, cháu ruột mình mà nói đánh là đánh, chỉ để chia rẽ Trì Giác và Mạnh Diệu thôi sao? Xấu tính ghê."

Diệp Mãn nghe đầy tai tin tức hào môn.

Cậu chợt nhận ra một vấn đề.

"Thống ca, chắc không phải tuyến tình cảm của Trì Giác và Mạnh Diệu bị trục trặc vì Từ Hòe Đình đấy chứ?"

Hệ thống cũng không biết nói sao.

Mặc dù Từ Hòe Đình được Mạnh lão gia nhờ chia rẽ Mạnh Diệu và Trì Giác nhưng chẳng có vẻ gì là muốn thuyết giáo người trong cuộc còn lại.

Mạnh Diệu đang định trả lời thì Từ Hòe Đình xua tay ra hiệu cho vệ sĩ lôi hắn vào phòng tối.

Trì Giác tái mặt, muốn nói gì đó.

Người đàn ông cười hỏi Trì Giác đang cố kéo Diệp Mãn ra sau lưng mình: "Cậu dạy dỗ cháu trai, Trì tiên sinh không có ý kiến gì đấy chứ?"

Vẻ mặt Trì Giác cứng lại: "...... Không."

Sau khi bắt được đám người theo dõi Từ Hòe Đình với ý đồ bất chính, thư ký Trần hỏi Diệp Mãn về chuyện xảy ra rồi để Trì Giác dẫn cậu đi.

Trải qua chuyện này, dù có tìm được Mạnh Diệu thì Diệp Mãn cũng không thể tiếp tục làm nhiệm vụ.

Hệ thống nói kịch bản phải hợp logic.

Nếu giờ cậu cố sống cố chết ngồi lên đùi Mạnh Diệu, e là Trì Giác không ghen mà sẽ nghĩ cậu bị bại não.

Lúc xuống lầu đi ngang qua một chỗ, Diệp Mãn nghe thấy tiếng đấm đá khiến da đầu tê rần.

"Lần trước chính mày bỏ thuốc trong rượu của Từ tiên sinh đúng không?"

"Muốn chết hả."

Bốp!

Có người kêu rên, sau đó khàn giọng gào thét: "Đúng là tao biển thủ công quỹ để cho vay, nhưng tao đã nói cho tao chút thời gian, tao sẽ trả lại gấp mười gấp hai mươi lần số tiền kia, cần gì phải cạn tàu ráo máng vậy chứ!"

"Từ Hòe Đình! Mày ——"

Thư ký Trần đi xuống lầu, bình tĩnh nói: "Bịt miệng lại đi, Từ tiên sinh ghét ồn ào lắm."

Diệp Mãn cúi đầu xuống thấp hơn, không nghe tiếp nữa.

Hệ thống: "Chậc chậc, cậu thấy chưa, Từ Hòe Đình ra tay ác lắm."

Diệp Mãn nói thầm trong lòng: "Đáng đời anh ta."

Hệ thống giật mình.

Diệp Mãn: "Thế bạn nghĩ số tiền gấp mười gấp hai mươi lần mà anh ta nói ở đâu mà có?"

Nó được vắt ra từ nhiều người như Diệp Mãn.

Đó là những món nợ lãi mẹ đẻ lãi con không bao giờ trả hết, dù có cố gắng cỡ nào, làm thuê cả đời, làm đến chết cũng không thể trả dứt nợ.

Nếu nhà họ Trì không đến tìm cậu thì cậu cũng sắp gục ngã rồi.

Dù biết rõ nếu mình tiếp tục ở lại nhà họ Trì, tính cách của mình sẽ khiến mọi người ghét bỏ, thậm chí còn có thể mất mạng, nhưng Diệp Mãn chưa bao giờ có ý định rời đi.

Hệ thống nói theo kịch bản cậu phải chết, Diệp Mãn cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng cậu biết nếu không có tiền thì mình sẽ chết chắc.

Nếu không lấy được tiền của nhà họ Trì thì ít nhất cũng phải lấy được số tiền mà hệ thống cho.

Nhưng giờ nhiệm vụ đã thất bại lần thứ hai.

Hệ thống còn phát hiện cậu nói dối, sẽ không tin cậu nữa, cũng không mềm lòng nhượng bộ cậu nữa, trong lòng Diệp Mãn bắt đầu bất an.

Hệ thống: "Diệp Mãn......"

Diệp Mãn xoa mắt mình rồi ấn mạnh, buồn bã đáp lại: "Ừm?"

Hệ thống: "...... Không có gì."

Cuộc hẹn cưỡi ngựa không thành.

Trì Giác cứu Diệp Mãn ra khỏi tay Từ Hòe Đình, không nói hai lời kéo người lên xe rồi hối hả chạy về nhà họ Trì như bị lửa đốt mông.

Chạng vạng tối.

Diệp Mãn ngồi ở giữa, Trì Ngạn Vinh và Tần Phương Nhị nhìn cậu con trai mới đón về của mình, trong lòng sầu lo.

Nghe Trì Giác kể chuyện Từ Hòe Đình và Diệp Mãn, Trì Ngạn Vinh tỏ vẻ ngờ vực: "Chắc chỉ là hiểu lầm thôi đúng không?"

Từ Hòe Đình là người thế nào chứ? Anh không phải Mạnh Diệu nên chắc chắn sẽ không có ý gì với Diệp Mãn.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Mãn cầm chén canh nóng má Chu đưa cho rồi ngoan ngoãn nói cảm ơn.

Tần Phương Nhị ngồi gần nhất, thấy khóe miệng cậu dính canh thì vô thức cầm khăn lau cho cậu.

Diệp Mãn ngẩn ra một lát rồi lí nhí nói "Cảm ơn mẹ".

Một lát sau, Tần Phương Nhị cảm thấy một nguồn nhiệt ấm áp tiến lại gần rồi nép sát vào mình như thú con.

Người bên cạnh không hề biết bà đã phát hiện ra động tác lén lút của mình, cúi đầu uống từng ngụm canh nhỏ.

Tim Tần Phương Nhị lập tức tan chảy.

Thật ra bà không biết phải xử sự thế nào với cậu con trai mới này.

Là một người mẹ, bà nghĩ mình phải đối xử bình đẳng với con cái để không gây ra chuyện gì khiến mọi người chê cười.

Bà đã nuôi dạy hai đứa con rất tốt, đứa con này cũng nuôi giống vậy là được rồi.

Nhưng khi gặp Diệp Mãn, bà mới nhận ra có những chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

Chẳng lẽ vừa gặp đã gào khóc om sòm rồi gọi "con của mẹ ơi" sao? Bà không thể nhiệt tình như vậy với một người lạ, dù sao bà cũng đâu biết con mình bị bế nhầm. Trì Giác rất ưu tú, từ trước đến nay luôn là niềm tự hào của bà, bao năm qua tình cảm mẹ con vô cùng sâu đậm. Cho dù Trì Giác không phải con ruột thì chẳng phải vẫn còn Trì Nhạn sao? Đây chính là con ruột của họ, vì vậy sự tồn tại của Diệp Mãn có vẻ hơi khó xử.

Giữa Trì Giác và Diệp Mãn, bà luôn vô thức gần gũi với Trì Giác, còn với Diệp Mãn thì giữ kẽ và xa cách hơn.

Bà có thể nhìn ra Diệp Mãn luôn cố gắng thân cận lấy lòng mình, dù biết điều này có thể tổn thương Diệp Mãn nhưng bà không sao khống chế được mình.

Bà kiếm cớ ở công ty mấy ngày, sau đó đi công tác xa một thời gian.

Sau khi trở về, Diệp Mãn ít xuất hiện trước mặt bà hơn.

Bà cứ tưởng mình đã bị đứa nhỏ này ghét.

Nhưng Diệp Mãn là một đứa bé ngoan và hiểu chuyện hơn bà nghĩ nhiều.

Trì Nhạn vội vã chạy về nhà giải quyết dứt điểm chuyện này: "Từ nay về sau hạn chế đến những nơi có Từ Hòe Đình đi." Hắn nhìn sang Trì Giác: "Em cũng bớt qua lại với Mạnh Diệu đi."

Ánh mắt Trì Giác tối tăm: "Em biết rồi, anh cả."

Tần Phương Nhị lên tiếng: "Ở tuổi Tiểu Mãn lẽ ra nên đi học mới đúng, tương lai có muốn làm gì không?"

Chỉ cần không chường mặt ra, cộng thêm bận rộn thì dù có muốn gặp cũng không được. Nói câu khó nghe, người như Từ Hòe Đình sao có thể theo đuổi một kẻ mù lòa được? Không đời nào.

Câu hỏi này làm Diệp Mãn bối rối.

Trì Nhạn từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thừa kế, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa nhà họ Trì. Trì Giác còn trẻ, nhảy cóc hai lớp, còn chưa tốt nghiệp mà công ty của y đã rất có triển vọng trong lĩnh vực máy bay không người lái, y giỏi giang từ nhỏ, dựa vào ngoại hình và năng lực của mình để lọt vào nhóm Thái tử trong giới, được vạn người say mê cưng chiều.

Vậy còn Diệp Mãn?

Nếu hỏi cậu thì câu trả lời sẽ là kiếm tiền.

Có thể kiếm tiền, có thể trả hết nợ rồi sống yên ổn một thời gian, muốn cậu làm gì cũng được cả.

Còn kế hoạch lâu dài thì cậu không nghĩ tới. Cũng chẳng có tư cách để nghĩ.

Có lẽ nhà họ Trì sẽ không thích câu trả lời thực dụng của cậu, nói ra sẽ khiến mọi người khinh thường.

Diệp Mãn cầm thìa khuấy canh, cố nghĩ ra một câu trả lời hoa mỹ.

Nhưng tầm nhìn và sự hiểu biết của cậu rất hạn hẹp.

Thu ngân, bồi bàn, lao công...... Ngay cả mở quầy bán bánh rán cũng là một giấc mơ xa vời đối với cậu.

Cậu ấp úng hồi lâu vẫn không nói được nghề nào cao sang khiến người ta vỗ tay khen ngợi, mặt càng lúc càng đỏ.

"Thống ca Thống ca, bạn nói tôi biết câu trả lời được không? Tôi hứa lần sau sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn không bị thất bại nữa đâu!"

Hệ thống muốn nói dù cậu không hứa thì nó vẫn có thể nói cho cậu biết, chẳng cần trao đổi gì cả.

Điều này khiến nó tự hỏi có phải vì mình quá nghiêm khắc với Diệp Mãn nên cậu mới bồn chồn bất an vậy không.

"Diệp Mãn, thật ra cậu có thể nói không biết mà."

Hiếm hoi lắm mới có một lần hệ thống nói câu thấm thía: "Không biết đâu phải là cái tội, chẳng ai ghét cậu vì cậu không biết tương lai mình nên làm gì đâu."

"Thật đó."