Trong lòng Diệp Mãn hơi dao động nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của hệ thống, sau đó vừa kiên định vừa nhẹ nhàng bày tỏ lý tưởng tương lai của mình là dấn thân vào công tác từ thiện.
Mười tám tuổi, thích làm từ thiện.
Một sự kết hợp hơi lạ đời.
Tần Phương Nhị: "Tiểu Mãn, con thật sự nghĩ vậy sao?"
Điều này nghe rất giống lời trẻ con cố tình nói để lấy lòng người lớn. Theo hiểu biết của Tần Phương Nhị, thiếu niên ở độ tuổi này thích xe, thích du lịch, thích thể thao mạo hiểm, thích đồ cổ, cái gì cũng có. Còn thích làm từ thiện à? Cực kỳ hiếm thấy.
Cảm nhận được những ánh mắt hoài nghi xung quanh, Diệp Mãn hơi lúng túng.
Vốn dĩ Diệp Mãn nói gì hay làm gì cũng lừa gạt là chính, mỗi câu thốt ra đều là "diễn" dựa trên thái độ của đối phương.
Hệ thống cười lạnh: "Ha, làm màu bị lật xe rồi chứ gì? Đã bảo cậu cứ trả lời không biết đi mà."
Diệp Mãn bất mãn hừ một tiếng trong lòng: "Còn lâu mới lật xe, bạn cứ chờ xem."
Sau một hồi luống cuống, Diệp Mãn trấn tĩnh lại.
Trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ buồn bã, rụt rè ngượng ngùng nói: "Trước kia con không nghĩ vậy đâu, nhưng từ lúc bị mù, con ngày càng hiểu rõ những bất tiện và khó khăn mà người khiếm thị phải đối mặt, con muốn giúp đỡ những người giống mình càng nhiều càng tốt." Cậu nói một cách kiên định: "Vì đã từng ướt mưa nên muốn che ô cho người khác."
Cậu huơ tay trong không khí, cuối cùng nắm lấy một góc áo: "Anh cả, anh sẽ ủng hộ em đúng không?"
Diệp Mãn mưu mô chọn người có tiếng nói nhất trong nhà họ Trì để lấy lòng.
Nếu ủng hộ thì không thể nói suông được, làm từ thiện tất nhiên sẽ cần tiền.
Chỉ cần Trì Nhạn gật đầu đồng ý thì Diệp Mãn sẽ kiếm được một khoản kha khá.
Cậu cố ý chọn góc độ khiến mình trông tội nghiệp và xinh đẹp nhất, trong suy nghĩ của cậu, ít nhiều gì Trì Nhạn cũng sẽ cảm động và đánh giá cao, cậu rất tự tin ở phương diện này.
Nhưng người bên cạnh chẳng nói năng gì.
Diệp Mãn lập tức hoang mang.
Chẳng lẽ cậu diễn chưa đạt à? Sao mọi người lại im lặng thế chứ?
Có lẽ nhìn ra sự bất an của cậu nên người đang bị cậu kéo áo ho khan một tiếng, giọng đàn ông trung niên ồm ồm lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Tiểu Mãn, là ba đây."
Hả?
Một người khác cũng ngồi bên cạnh nói: "Anh ở đây cơ."
Người này mới là Trì Nhạn.
Diệp Mãn tính sai người nên sửng sốt một giây.
"Thống ca, rõ ràng lúc nãy tôi thấy Trì Nhạn ngồi đây mà, họ đổi chỗ lúc nào vậy?"
Hệ thống: "Ấm trà của cha Trì hết nước nên ông ấy đứng dậy đi lấy thêm." Lúc trở lại vị trí bị xáo trộn.
Ba cha con nhà họ Trì ngồi trên ghế đối diện, Diệp Mãn hoàn toàn không phân biệt được ai với ai. Lúc nãy bọn họ nói chuyện, cậu ghi nhớ vị trí của từng người rồi cố gắng xác định bằng thị lực kém cỏi của mình, không ngờ vẫn bị nhầm.
Thấy con trai út tội nghiệp cúi gằm mặt, cha Trì xưa nay luôn nghiêm khắc do dự xoa đầu Diệp Mãn.
Điện thoại của Diệp Mãn "ting" một tiếng, nhận được thông báo chuyển khoản.
Ba, ba triệu. Ba triệu cơ đấy! (~10,4 tỷ)
Cả đời Diệp Mãn chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy nên lập tức đỏ bừng mặt.
Tất nhiên nhà họ Trì không hà tiện chi phí ăn mặc và tiền tiêu vặt của cậu, nhưng cũng sẽ không để cậu vung tay quá trán, ba triệu này được chuyển cho cậu chỉ để làm từ thiện mà thôi.
Trì Nhạn nói: "Em dùng số tiền này trước đi, một tháng sau báo cáo kết quả làm từ thiện cho anh rồi nhận khoản tiếp theo. Nếu cần gì thì cứ tìm thư ký Lý. Anh không muốn em nói suông, cũng không muốn em làm qua loa để lấy tiếng, hiểu chưa?"
Diệp Mãn cười ngượng ngùng rồi gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Cậu lâng lâng đi về phòng.
Sau khi rửa mặt mấy lần, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại.
Hệ thống chứng kiến từ đầu đến cuối, quả thực chỉ biết thở dài.
"Diệp Mãn, cậu cố ý hay vô tình kéo nhầm người vậy?"
Diệp Mãn ngoẹo đầu: "Cố ý vô tình?"
Hệ thống tặc lưỡi: "Cậu không biết đâu, lúc nãy vẻ mặt bọn họ đau lòng muốn chết, chỉ đơn giản thế mà kiếm được ba triệu. Diệp Mãn, cậu có thực lực như vậy thì làm gì cũng thành công thôi."
Nó cứ tưởng khi Diệp Mãn trả lời sở thích của mình là làm từ thiện thì sẽ bị lật xe rồi biến thành trò cười, diễn xuất và lý do cậu đưa ra cũng chẳng mấy thuyết phục, thậm chí còn hơi ngờ nghệch, nhìn là biết đang diễn, ai ngờ cuối cùng vẫn qua cửa trót lọt.
Diệp Mãn bình tĩnh mỉm cười: "Hệ thống, bạn tính giùm tôi xem số tiền này có đủ mở quán bún ốc không?"
"Còn phải xem cậu muốn quy mô thế nào nữa, quán nhỏ chắc là đủ, còn chuỗi cửa hàng thì...... Khoan đã, cậu không thèm giả bộ luôn sao? Cậu không sợ Trì Nhạn phát hiện à?" Sao bảo làm từ thiện cơ mà?
Thiếu niên gầy gò xanh xao trong gương hớn hở huơ tay: "Không cần lớn lắm đâu, nhỏ hơn căn phòng này chút xíu là được rồi. Cần gì giả bộ chứ, chẳng phải bạn nói một năm sau tôi sẽ bị nhà họ Trì tống cổ ra đường à? Trì Nhạn bận lắm, không rảnh kiểm tra "bài tập" của tôi đâu, anh ấy chỉ nói vậy thôi."
"Thống ca, bạn xem giùm giá nhà tôi sẽ ở sau khi giả chết được không? Bạn lấy số tiền này mua cho tôi một cửa hàng mặt tiền nhé, tôi không rành mấy cái này lắm, còn nữa......"
Hệ thống cạn lời, sau đó yên lặng mở giao diện tra cứu ra.
"Coi cậu kìa, chẳng có tiền đồ gì cả. Tôi đã nói sau khi chuyện này thành công sẽ cho cậu một số tiền xài cả đời không hết, còn cậu chỉ muốn mở quán bún ốc thôi!"
Nói xong nó chợt vỡ lẽ.
Chẳng phải đây là lý tưởng của Diệp Mãn sao?
Hệ thống nhìn thiếu niên mù lòa đang phấn khích lăn qua lăn lại trên giường. Cậu cười rất đẹp, hai mắt cong cong, trên má hiện ra lúm đồng tiền khiến người ta cũng vui lây.
Nhất thời nó không phân biệt được giờ phút này cậu thật sự vui vẻ hay lại đang đóng kịch để làm tăng độ thiện cảm của nó.
"Thống ca Thống ca, tối nay bạn sẽ không đi chứ?"
"Không đi, mà sao?"
"Không có gì, hehe."
Được ngủ trên giường rồi! Đêm nay khỏi cần ngủ trong tủ nữa, tuyệt quá!
Một cái đầu thò ra khỏi đống chăn mền lộn xộn, được đà lấn tới hỏi: "Thống ca, trước khi ngủ bạn kể chuyện cho tôi nghe được không?"
"Cậu tưởng mình là con nít năm tuổi hay sao mà còn cần người ru ngủ nữa hả?" Hệ thống liếc xéo.
Diệp Mãn lẩm bẩm: "Không cần kể chuyện đâu, nói gì cũng được hết, có âm thanh là được rồi, bạn nói đi mà!"
"."
Đang nói chuyện thì điện thoại trong tay reo lên.
Diệp Mãn nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ, chẳng biết đối phương nói gì mà nụ cười trên mặt Diệp Mãn dần phai nhạt, hai tay từ từ siết chặt.
Sự khác thường này khiến hệ thống đang tập trung tra cứu thông tin cửa hàng cho cậu phải ghé mắt nhìn sang.
Nó mơ hồ nghe thấy bên kia nói: "Cô nhi viện...... Lữ...... Phá dỡ...... Tiền......"
Nói đứt quãng, nghe không rõ lắm.
Diệp Mãn im lặng một lát rồi hỏi: "Anh cần bao nhiêu?"
"......Tôi biết rồi."
Sau khi cúp máy, Diệp Mãn bắt đầu chuyển tiền.
Cậu đang dùng điện thoại dành cho người khiếm thị, chạm vào giao diện sẽ phát ra tiếng thông báo rõ ràng. Hệ thống nghe thấy cậu chuyển tiền cho một tài khoản, không nhiều không ít mà vừa đúng ba triệu.
Mới nãy Diệp Mãn còn hăng hái nhờ hệ thống tìm cửa hàng mặt tiền, rốt cuộc bây giờ đã bình tĩnh lại.
"Ai vậy?"
Hệ thống nắm hầu hết thông tin về các nhân vật quan trọng trong cốt truyện nhưng không mấy để ý những nhân vật vặt vãnh trong thế giới này.
Diệp Mãn không trả lời.
Cậu im lặng một lát rồi hỏi: "Thống ca, nếu nhiệm vụ tiếp theo của tôi thành công thì bạn ứng trước cho tôi một phần tiền thưởng được không?"
"Cậu muốn làm gì?"
Diệp Mãn nặn ra một nụ cười: "Làm từ thiện."
"." Ngày nào cũng lừa nó, vui lắm sao?
"Đúng rồi, kịch bản tiếp theo là gì vậy?" Diệp Mãn hỏi.
"Nửa tháng sau là tiệc sinh nhật của cậu và Trì Giác, Mạnh Diệu muốn làm lành nên tặng Trì Giác một chiếc trâm cài áo bằng đá quý trị giá bốn chục triệu khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ. Cậu ghen tị với Trì Giác nên tìm cơ hội chặn anh ta trong toilet rồi uy hiếp anh ta đưa trâm cài áo cho mình, nếu không cậu sẽ làm tên giả mạo này không thể ở trong nhà họ Trì được nữa."