Như Ý Cô Nương

Chương 3



5



Trong Hồng Túy Lâu ồn ào náo nhiệt, mụ tú bà mặt trát đầy phấn trắng, nhăn nhó đánh giá ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt vô cùng chán ghét.



“Cô nương, Hồng Túy Lâu chúng ta tuy là chốn thanh lâu nhơ nhớp, nhưng cũng không phải ai chúng ta cũng nhận đâu nhé.”



“Với cái bộ dạng này của cô, hỏi xem có gã đàn ông nào bỏ tiền ra tìm cô qua đêm hả? Cái tờ bán thân này có nhét vào tay ta, ta cũng chẳng thèm nhận.”



Chiếc gương đồng đặt ở góc phòng phản chiếu thân hình ta, mấy cô nương vây quanh đó đều bụm miệng cười khúc khích.



Mụ tú bà vẫy vẫy tay, hai tên đầu trâu mặt ngựa bước tới, định tống cổ ta ra ngoài.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Trước khi bọn chúng kịp lại gần, ánh mắt ta chợt dừng lại ở cây đàn cổ đặt nơi góc phòng.



Không phải loại đàn tốt, chất gỗ tầm thường, chạm trổ thô kệch.



Nhưng, đủ dùng rồi.



Ta ngồi xuống bên cạnh cây đàn, đưa tay khẽ lướt trên dây đàn.



Hai tên đầu trâu mặt ngựa hùng hổ tiến đến, định ngăn cản ta: “Thứ gì mà cũng dám động vào đàn đàn cổ của má Triệu…”



Mụ tú bà đột nhiên giơ tay ngăn bọn chúng lại.



Bà ta nhận ra thế tay gảy đàn của ta, quả thật không tầm thường chút nào.



Cầm nghệ của ta là do sư phụ đàn cổ trong cung tự tay dạy dỗ từ nhỏ, mỗi ngày luyện đàn đều đặn hai canh giờ, tích lũy công phu thâm hậu từ thuở bé, đến nay mới có thể phát huy được.



Ta ra tay, ngón đàn rơi xuống, dây đàn rung lên.



Một khúc Phượng Cầu Hoàng du dương cất lên.



Ngay từ khi quyết định bước chân vào Hồng Túy Lâu, ta đã nghĩ thông suốt rồi.



Ta muốn bán nghệ, chứ không bán thân.



Vậy thì thân xác Trương Yên Nhi này, ngược lại có thể đảm bảo an toàn cho ta.



Tiếng đàn như nước chảy, từ nhẹ nhàng êm ả đến mạnh mẽ cuộn trào.



Khúc nhạc dứt, ta đứng dậy, yểu điệu thi lễ.



Mụ tú bà trừng mắt liếc hai tên đầu trâu mặt ngựa: “Còn ngây ra đó làm gì!”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bọn chúng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngơ ngác không hiểu.



Mụ tú bà quát: “Còn không mau đưa vị cô nương này đến sảnh, an bài chỗ ở tử tế cho người ta đi!”



6



Nửa tháng sau, cả kinh thành đều truyền tai nhau, Hồng Túy Lâu xuất hiện một cô nương tên Như Ý.



Đây là nghệ danh mới mà ta tự đặt cho mình.



Khác với những hoa khôi lầu xanh khác luôn phô trương nhan sắc, Như Ý chưa bao giờ lộ mặt, chỉ ẩn mình sau lớp rèm sa dày đặc để gảy đàn.



Tiếng đàn của nàng có hồn, có vị, những người am hiểu âm luật đều phải công nhận, kể từ sau khi nhạc sư khôi thủ lão tiên sinh trong cung qua đời, họ chưa từng được nghe lại tiếng đàn nào hay đến thế.



Hơn nữa, Như Ý cô nương còn một bụng chứa đầy kinh thư, đối đáp trôi chảy, uyên bác, dù là đàm luận thi từ, hay chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nàng đều ứng đối như dòng chảy không ngừng.



Thêm vào đó, việc nàng luôn giữ kín dung nhan càng khiến sự thần bí của Như Ý tăng thêm gấp bội.



Trong phút chốc, các công tử quyền quý trong kinh thành đều lấy việc lui tới Hồng Túy Lâu, được gặp gỡ, hàn huyên cùng Như Ý cô nương làm thú vui tao nhã, đáng tự hào.



Má Triệu đếm tiền đếm đến mỏi cả tay, vô cùng cao hứng.



Bà ta vui mừng không chỉ vì kiếm được bộn tiền, mà còn vì vị thế của Hồng Túy Lâu cũng được nâng cao.



Phải biết rằng thanh lâu tuy đều là hạ đẳng cửu lưu, nhưng cũng có phân chia đẳng cấp cao thấp.



Hồng Túy Lâu tuy cái tên nghe có vẻ thanh tao, nhã nhặn, nhưng trước giờ vẫn chỉ tiếp đãi hạng phàm phu tục tử, thương nhân tầm thường, chẳng thể nào bước chân vào giới thượng lưu.



Giờ đây, nhờ có một thanh quan nhân nổi danh như ta, các bậc quan lại quyền quý lũ lượt kéo đến, má Triệu sau lưng cũng có chỗ dựa vững chắc, tâm tình đương nhiên là vô cùng sung sướng.



Để báo đáp, bà ta ban thưởng cho ta không ít châu ngọc, trang sức, ta đều lén lút mang đi cầm đồ, đổi thành ngân phiếu cất giữ.



Cùng lúc đó, ta cũng tranh thủ thời gian giảm cân.



Má Triệu đối đãi với cây hái ra tiền như ta vô cùng tốt, mỗi tối đều sai đầu bếp làm cho ta một bàn tiệc khuya thịnh soạn.



Gà quay thơm lừng, béo ngậy, móng giò hầm đường phèn mềm nhừ, còn có bánh táo tàu, bánh hạt dẻ và đủ loại bánh ngọt khác.



Lần nào ta cũng thèm thuồng đến ứa nước miếng, nhưng cuối cùng chỉ gắp đùi gà và lườn gà, bỏ da rồi chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.



Lý do rất đơn giản, thân xác Trương Yên Nhi này quá béo.