Như Ý Cô Nương

Chương 4



Ả ta di truyền từ mẹ mình, Trương thị, thích đồ ăn nhiều dầu mỡ và đồ ngọt, khi ăn thì vô độ, không kiêng khem gì cả.



Trương thị hiện giờ đã bắt đầu đau chân, chóng mặt, Trương Yên Nhi bây giờ còn trẻ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, mắc phải bệnh tật của mẹ mình chỉ là chuyện sớm muộn.



Đã mang thân xác này, ta vẫn phải quý trọng giữ gìn cho tốt.



Mà muốn dưỡng sinh, tiết chế là vô cùng quan trọng.



Nhưng tiết chế quả thật rất khó, Trương Yên Nhi ngày thường ăn uống vô độ, dạ dày đã bị nhồi nhét đến căng phồng từ lâu.



Đồng thời, thân xác này cũng đã quen với việc nạp quá nhiều đồ ăn béo ngậy, một khi dừng lại, liền trở nên nóng nảy, bực bội, thậm chí sinh ra cảm giác u uất, trầm cảm.



Ta nghiến răng từng chút một điều chỉnh, ban đầu từ no chín phần, rồi đến tám phần, bảy phần, dần dần thu nhỏ dung tích dạ dày.



Đồng thời mỗi sáng sớm đều dậy ra sân luyện kiếm một lát – cây kiếm này năm xưa còn là Giang Dung Cẩn đích thân dạy ta sử dụng.



Mới đầu, thân xác Trương Yên Nhi này ngay cả chuôi kiếm sắt cũng không nhấc nổi, sau này chậm rãi rồi cũng cầm lên được, múa may được vài đường kiếm hoa.



Mỗi lần luyện xong, ta đều rã rời cả hai chân, mồ hôi đầm đìa.



May mắn là bỏ công sức ra ắt sẽ có ngày hái quả ngọt, sau tám tháng gian nan, vóc dáng ta cuối cùng cũng đã trở về gần như lúc còn là đại tiểu thư.



Và ta phát hiện ra, sau khi ăn uống thanh đạm, đám mụn nhọt sưng tấy trên mặt cũng biến mất hoàn toàn, tóc cũng không còn bết dầu nữa, khi soi gương lại, trong gương hiện ra một mỹ nhân diễm lệ đến kinh ngạc.



Thật ra Trương Yên Nhi vốn dĩ không hề xấu xí, cả ả và mẹ mình,Trương thị đều có đôi mắt to, sống mũi cao.



Chỉ là trước kia khuôn mặt béo phì, ngấn mỡ đã hoàn toàn che lấp đi những ưu điểm trên ngũ quan, Trương Yên Nhi có lẽ từ nhỏ đã béo ú như vậy, nên chưa từng nghĩ đến việc mình thật ra là một mỹ nhân.



Thế nhưng, chẳng bao lâu sau khi ta có được nhan sắc xinh đẹp, tin dữ ập đến.



Má Triệu tìm đến ta, bà ta nói với ta, bà ta muốn ta tiếp khách.



7



“Như Ý, cô có biết đêm đầu tiên của cô được trả giá bao nhiêu không? Ba ngàn lượng bạc trắng đấy!”



“Lý đại nhân nguyện ý bỏ ra ba ngàn lượng bạc, chỉ để được ngủ với cô một đêm, cô còn gì mà không hài lòng nữa!”



Đối diện với chất vấn của ta, má Triệu vô cùng kích động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Trước kia bà ta từng hứa với ta chỉ bán nghệ không bán thân, là vì bà ta biết rõ dung mạo ta xấu xí, tuyệt đối không thể để lộ mặt trước khách.



Nhưng giờ đây ta đã biến thành mỹ nhân, má Triệu vốn dĩ là một kẻ buôn bán, sao có thể bỏ qua món hời béo bở ngay trước mắt.



Thanh quan nhân bán nghệ rốt cuộc cũng chẳng thể nào hét giá cao được, mà hiện tại danh tiếng của ta đang nổi như cồn, đêm đầu tiên lại vẫn còn đó.



Các công tử quyền quý trong kinh thành để tranh giành danh hiệu ân khách đầu tiên của Như Ý cô nương, đã xô xát đến sứt đầu mẻ trán, giá cả hét lên một người cao hơn một người, cuối cùng bị Lý đại nhân với ba ngàn lượng bạc hạ gục tất cả.



Lý đại nhân năm nay đã gần sáu mươi tuổi, cậy vào ấm phúc của tổ tông, cả đời chỉ biết tìm hoa hỏi liễu, tiếng tăm thì thối nát đã từ lâu.



Khi ta còn là đại tiểu thư Tạ gia, lão ta ngay cả xách dép cho ta cũng không xứng.



Nhưng nếu lão ta đã là ân khách bỏ tiền ra mua vui, thì đêm đó lão ta muốn đối xử với ta thế nào, chính là quyền của lão ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Ta nhìn khuôn mặt trát đầy phấn trắng của má Triệu, trong lòng cười lạnh.



May mắn thay, ta đã sớm chuẩn bị cho tình huống này rồi.



“Tiểu Duệ.” Ta phân phó cô bé hầu hạ bên cạnh, “Mang bàn tính đến đây.”



“Ta sẽ tính cho má Triệu nghe một bài toán kinh tế.”



8



Cô bé tên Tiểu Duệ năm nay mới mười một, mười hai tuổi gì đó, bị cha ruột bán vào thanh lâu, nhiều lần muốn tự vẫn, được ta cứu giúp.



Nó rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mang bàn tính đến.



Năm tám tuổi ta đã được mẫu thân dạy học quản gia, bàn tính đối với ta mà nói vô cùng thân thuộc.



Ta mỉm cười nhìn má Triệu, tay thoăn thoắt gẩy hạt bàn tính.



“Má Triệu, má muốn con tiếp khách, ba ngàn lượng bạc trắng quả thật là một con số kinh người, nhưng mà về sau thì sao? Đêm thứ hai, đêm thứ ba, có thể đắt giá hơn đêm đầu tiên được không? Chắc chắn là không thể, vật hiếm thì mới quý, về sau giá cả chỉ có thể ngày càng xuống dốc thôi.”