Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 15



Lâm Linh: QAQ

Mặc dù nghe không hiểu nhưng trực giác của nấm mách bảo y nếu không trả lời thỏa đáng câu hỏi này thì sẽ biến thành súp nấm.

Y trông mong nhìn người trước mặt, không biết nói dối, làm nũng để qua cửa cũng vô ích, sau khi suy nghĩ nửa ngày đành phải ăn ngay nói thật, "Vui chơi giải trí ngủ ngon......?"

"Còn gì nữa?"

"Còn gì à?" Lâm Linh tưởng Thi Trường Uyên không hài lòng với câu trả lời của mình nên cố nhớ lại nội dung thoại bản để tìm những cám dỗ khác mà thư sinh gặp phải.

Bộ não mới mọc của cây nấm điên cuồng vận hành, sau đó tổng kết, "Ừm, còn có ngắm mỹ nhân?"

Thi Trường Uyên vừa nới lỏng tay thì nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng, "Ồ, nấm còn biết ngắm mỹ nhân nữa sao?"

Lâm Linh bị dọa giật mình, lập tức ngồi im, ngơ ngác nhìn Thi Trường Uyên rồi vô thức phủ nhận, "Ta đâu có......"

Lâm Linh còn chưa nói hết đã bị Thi Trường Uyên nắm môi, nheo mắt cười ngắt lời y.

"Vậy nói thử xem trong mắt nấm người thế nào mới gọi là mỹ nhân."

Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên, hình như rất hào hứng với câu hỏi này nên hai mắt sáng rực, dù đang bị nắm môi vẫn lớn tiếng trả lời, "Ngươi đó ——"

Đôi môi khép mở, ngón tay lọt vào giữa hai hàm răng Lâm Linh, cây nấm vô thức ngậm lấy cắn cắn.

Thi Trường Uyên nhíu mày, chẳng biết vì "nấm cắn người" hay vì câu trả lời của Lâm Linh.

Ngay khi Lâm Linh kịp phản ứng, y vội vàng ngửa ra sau, nhả ngón tay Thi Trường Uyên ra.

"Học hư rồi."

Thấy phản ứng của Lâm Linh, Thi Trường Uyên cười nhẹ rồi nói với vẻ sâu xa, đưa tay nắm cằm Lâm Linh, chẳng biết đang ám chỉ chuyện nào, cũng có thể là cả hai.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng cạy miệng Lâm Linh, ngắm nghía hàm răng trắng đều tăm tắp không hề sắc bén của cây nấm.

Giống hệt chủ nhân, nhìn chẳng đáng sợ chút nào.

"Xin lỗi, ta không cố ý cắn ngươi đâu." Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên im lặng thì mở miệng giải thích, "Với lại ta cũng đâu cắn mạnh, lần sau ta sẽ không......"

Lâm Linh còn chưa nói hết thì Thi Trường Uyên đã thả tay xuống rồi cụp mắt cười nói, "Trẫm không giận đâu."

Cây nấm không hiểu tại sao cảm xúc của nhân loại thay đổi nhanh vậy, lạ thật, chẳng ổn định như nấm gì cả.

Y lại liếc trộm vẻ mặt Thi Trường Uyên rồi rụt rè hỏi, "Giờ tâm trạng ngươi đã khá hơn chưa?"

Thi Trường Uyên gật đầu.

Hai mắt Lâm Linh sáng lên, kéo tay áo Thi Trường Uyên, tội nghiệp hỏi, "Vậy, vậy ngươi kể ta nghe kết truyện được không?"

Thi Trường Uyên liếc nhìn Lâm Linh rồi thỏa mãn nguyện vọng của cây nấm, cầm sách lên lật đến trang cuối, sau đó tổng kết, "Thư sinh thi đậu, trở thành Trạng Nguyên."

Lâm Linh sững sờ, lẩm bẩm nói, "Kết cục không phải vậy đâu."

"Thoại bản này kể về chuyện tình giữa người và yêu quái." Y huơ tay, "Điều ta muốn biết là cuối cùng họ có ở bên nhau không——"

Thi Trường Uyên kinh ngạc nhìn cây nấm trước mặt, "Ngươi còn biết chuyện tình giữa người và yêu quái nữa à?"

"Tất nhiên rồi!"

Nghe Thi Trường Uyên nhắc tới lĩnh vực mình am hiểu, Lâm Linh lập tức đứng lên, hãnh diện ngẩng đầu ưỡn ngực, "Ta không chỉ biết chuyện tình giữa người và yêu quái mà còn biết chuyện tình giữa người và người, chuyện tình giữa yêu quái và yêu quái, chuyện tình giữa người và tiên, chuyện tình giữa người và quỷ nữa cơ......"

Mỗi chủ đề Lâm Linh liệt kê đều chứng tỏ kinh nghiệm đọc truyện của y gần đây phong phú cỡ nào.

Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh rồi hùa theo cây nấm, "Ồ, lợi hại thế cơ à?"

Lâm Linh càng hãnh diện hơn, "Chứ sao! Ta cũng đâu có ngốc."

Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên rồi nói thêm một câu, "Sau này ngươi đừng nói ta kém thông minh nữa đấy."

"Ừ, nấm thông minh." Thi Trường Uyên cười, sau đó khách sáo hỏi, "Vậy nấm thông minh có ý kiến gì về chuyện tình giữa người và yêu quái không?"

"Ý kiến?" Lâm Linh cố gắng suy nghĩ, vấn đề này hình như hơi phức tạp đối với một cây nấm.

"Ta thấy bọn họ lằng nhằng quá đi, thích mà không chịu thừa nhận, hiểu lầm cũng không giải thích, còn hay có người khác xen vào nữa, ta không thích vậy đâu."

Thi Trường Uyên gật đầu rồi hỏi tiếp, "Vậy nếu không có hiểu lầm, không phủ nhận, cũng không có người khác xen vào thì Lâm Linh sẽ làm thế nào?"

Lâm Linh biết rành cốt truyện thoại bản nghĩ ngợi, "Vậy thì đâu còn gì để kể nữa?"

"Sao lại thế?" Thi Trường Uyên từ từ dẫn dụ, "Truyện cũng chia ra ly kỳ gay cấn và êm đềm nhẹ nhàng mà."

"Nếu giữa hai nhân vật chính không có hiểu lầm gì, cũng không bị ai chia rẽ, chỉ cùng nhau xem hội chùa, ngắm trăng, đi săn mùa đông, trượt băng, kịch bản này thì sao?"

Thi Trường Uyên nhìn vào mắt Lâm Linh rồi nói khẽ, "Lâm Linh có thích loại này không?"

Nghe xong Lâm Linh lập tức nổi lên hứng thú, phấn khích hỏi, "Có thoại bản này nữa sao?"

Thi Trường Uyên không trả lời Lâm Linh mà hỏi lại, "Ngươi có thích không?"

Lâm Linh gật đầu, "Có!"

Đạt được câu trả lời mình muốn, Thi Trường Uyên cụp mắt cười nói, "Ừ, chính ngươi nói đấy nhé."

Lâm Linh chớp mắt, cứ tưởng Thi Trường Uyên sẽ cho mình xem loại thoại bản này, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy gì, mấy ngày sau Lâm Linh cũng quên mất.

Cây nấm vui chơi giải trí ngủ ngon, một ngày nọ đang định tới ngự thư phòng chờ Thi Trường Uyên hạ triều thì bị Thi Lưu Uyển kéo đi, lý do là nàng sắp về Tắc Bắc nên muốn tìm người dạo chơi kinh thành với mình.

Lâm Linh do dự một hồi, để lại tờ giấy nhắn cho Thi Trường Uyên rồi xuất cung giải phóng bản thân.

"Chắc Lâm Linh ít khi ra ngoài cung lắm nhỉ?" Thi Lưu Uyển cười tủm tỉm hỏi.

Lâm Linh gật đầu, thành thật đáp, "Mới ra một lần thôi."

"Đi một mình à?"

Lâm Linh do dự, không bán đứng Thi Trường Uyên nhưng sao có thể đánh lừa đôi mắt tinh đời của Thi Lưu Uyển.

"Không sao, lần này dẫn ngươi đi chơi chỗ khác." Nói xong Thi Lưu Uyển dẫn nấm nhỏ chưa trải đời đến khu phố sầm uất nhất kinh thành.

Lần trước Lâm Linh chỉ mới xem hội chùa chứ chưa thấy nơi phồn hoa nhất kinh thành ngày thường sẽ thế nào.

Tiếng rao hàng lanh lảnh và tiếng chuyện trò rôm rả trong quán trà ven đường là điều hết sức mới mẻ đối với cây nấm trong thâm cung.

"Ở đây nè!"

Không đợi Lâm Linh kịp phản ứng, Thi Lưu Uyển đã đẩy y vào một chỗ nhìn như quán trà, vừa đi vừa nói, "Vốn định dẫn ngươi tới Vân Túy Lâu chơi nhưng sợ Hoàng đế tìm ta gây phiền phức, thôi vào đây cũng được."

Lâm Linh vừa bước vào đã ngửi thấy hương hoa cỏ lạ lẫm, tuy không khó ngửi nhưng thua xa mùi trên người Thi Trường Uyên.

"Bộp ——"

Lâm Linh nghe tiếng quạt xòe ra xếp lại, sau đó tiên sinh kể chuyện giữa đại sảnh chậm rãi kể một tình tiết làm người ta say mê.

Lâm Linh lập tức phấn chấn, muốn nghe tên nhân vật chính để đoán xem đây là thoại bản nào, kết quả lại nghe thấy mấy cái tên hết sức quen thuộc.

Chẳng lẽ là thoại bản y từng đọc?

Lâm Linh còn đang băn khoăn thì nghe Thi Lưu Uyển bên cạnh tặc lưỡi, "Chà, người kinh thành to gan nhỉ? Ngay cả thoại bản của Hoàng đế cũng dám viết nữa."

Thi Trường Uyên cũng có thoại bản sao?!

Cây nấm tròn xoe mắt, cánh cửa dẫn đến thế giới mới từ từ mở ra.