Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 16



"Cô út, ta muốn ở đây nghe kể chuyện được không?" Lâm Linh đứng trên hành lang lầu hai, trông mong nhìn xuống đại sảnh phía dưới.

Thi Lưu Uyển nhìn thiếu niên xinh đẹp đầy vẻ háo hức trước mặt, nhướng mày nói, "Tất nhiên là được rồi. Nhưng cô út muốn biết Lâm Linh có hứng thú với câu chuyện này hay vì nhân vật chính là Thi Trường Uyên vậy?"

Lâm Linh bị hỏi làm sững sờ, hai mắt bắt đầu đảo lòng vòng, ấp úng nói không nên lời.

Trong lòng Thi Lưu Uyển lập tức hiểu rõ, cười nói, "Thôi, ta biết rồi, ngươi chơi một mình đi, ta đi gặp bạn cũ đây."

Thi Lưu Uyển phất tay, để lại hai ám vệ bảo vệ Lâm Linh.

Lâm Linh dõi theo cô út, trông thấy đối phương mở cửa gian phòng trên lầu hai, bên trong vọng ra tiếng đàn và tiếng hát ngâm nga.

So với nghe hát thì nghe kể chuyện vẫn hấp dẫn Lâm Linh hơn.

Còn là chuyện về Thi Trường Uyên nữa chứ!

Lâm Linh tìm một góc vắng cuối hành lang rồi dựa vào lan can nghe say sưa.

Mặc dù tiên sinh kể chuyện dùng từ hơi văn vẻ nhưng vẫn dễ hiểu hơn cây nấm tự đọc chữ nhiều, hơn nữa ở hậu trường còn có người phối âm tạo ra đủ loại âm thanh chân thực khiến cây nấm mù chữ sửng sốt.

Câu chuyện này kể về nhân vật chính chinh chiến tứ phương, thống nhất thiên hạ, mặc dù dùng tên giả vì kị huý, còn nhấn mạnh rằng nội dung chỉ là hư cấu, nhưng các sự kiện đều trùng khớp nên hầu như ai cũng biết chuyện này kể về đương kim Hoàng đế.

Hơn nữa cách miêu tả rất khách quan, có lẽ đây là lý do tại sao câu chuyện này vẫn tồn tại đến nay.

Đây là lần đầu tiên Lâm Linh nghe thoại bản có chủ đề sự nghiệp nên cảm thấy hết sức mới lạ. Nhưng khi tiên sinh kể chuyện nghỉ giải lao, khán giả trong đại sảnh có vẻ hơi bất mãn.

"Liễu tiên sinh, sao nhân vật chính còn lại chưa xuất hiện nữa?"

"Nhân vật chính còn lại nào?" Tiên sinh kể chuyện thắc mắc.

Nghe tiên sinh kể chuyện hỏi vậy, đại sảnh lập tức náo nhiệt hẳn lên, bốn phương tám hướng đều có người hỏi, "Yêu hận tình thù của nhân vật chính sao chỉ có hận và thù mà không có yêu và tình?"

"Đúng đúng, nhân vật chính không có tình tiết hồng tụ thiêm hương, hoạ mi điểm sa à?"

Khi tiên sinh kể chuyện trả lời không có, cả đại sảnh lập tức ỉu xìu.

"Tình tiết chinh chiến tứ phương này ai cũng nghe chán rồi, giờ người ta chỉ thích loại kia thôi, các vị thấy đúng không?!"

"Đúng đúng!"

Nữ tử đánh đàn tì bà bên cửa sổ trên lầu hai cũng góp lời, "Chứ gì nữa, ai mà không thích sự dịu dàng của chiến thần chứ? Giờ trong kinh thành bán chạy nhất là thoại bản về chuyện tình giữa người và yêu quái, hay là Liễu tiên sinh kể thêm một đoạn đi?"

Liễu tiên sinh trên đài bị khán giả chất vấn làm mồ hôi tuôn như mưa, mọi người chỉ lo bàn tán về cốt truyện mình thích chứ không nghe tiên sinh kể chuyện nữa, Lâm Linh sững sờ.

Sau đó y bám vào lan can động viên tiên sinh kể chuyện dưới đại sảnh, "Không sao, ta thích câu chuyện này của ngươi lắm!"

"Mỗi tác giả có cách kể chuyện riêng, trung thành với phong cách của mình, chắc chắn vẫn còn rất nhiều người thích câu chuyện này như ta vậy."

Nghe Lâm Linh nói xong, mấy người nãy giờ ngồi im trong hành lang cũng nhao nhao nói, "Đúng đúng, đâu nhất thiết phải thêm tình tiết hồng tụ thiêm hương, giờ bên cạnh bệ...... bên cạnh người kia đâu có ai!"

"Đúng vậy, lỡ nhân vật chính không thích hồng tụ thiêm hương thì sao?"

Mấy lời này đã mở lối thoát cho tiên sinh kể chuyện, hắn chắp tay tỏ lòng biết ơn với Lâm Linh trên lầu.

Lâm Linh cong mắt cười, dưới đại lập tức ồ lên xuýt xoa.

Đột nhiên một thị nữ đi tới sau lưng Lâm Linh rồi nói, "Lâm công tử, tiểu thư nhà ta là bạn thân của quận chúa Lưu Uyển, nàng muốn mời ngài uống chén trà ạ."

Hai mắt Lâm Linh mở to, bên trong lộ ra vẻ cảnh giác, y hỏi thử mấy câu, biết chắc không sai mới đi theo thị nữ.

Lâm Linh vừa bước vào cửa đã nghe tiếng Thi Lưu Uyển, "Ta biết ngay mà, thì ra ngươi lại to gan như vậy. Sao, kinh thành tẻ nhạt quá nên muốn tìm kích thích hả?"

Nữ tử bên cạnh Thi Lưu Uyển khẽ hừ một tiếng, thấy Lâm Linh tới thì đon đả cười nói, "Nào, ngồi xuống đi, ta đi đứng bất tiện, thứ lỗi cho ta không giữ lễ được nhé."

Nghe vậy Lâm Linh mới để ý nữ tử kia ngồi trên xe lăn.

"Ta vừa nghe ngươi nói bên ngoài." Nữ tử kia mỉm cười dịu dàng, "Thích thoại bản của ta à?"

Hai mắt cây nấm thông minh sáng lên, lập tức hiểu ra.

"Ngươi là tác giả của câu chuyện lúc nãy sao?"

Đối phương gật đầu.

"Oa ——" Cây nấm trầm trồ, lộ ra vẻ thán phục thật lòng.

Là người làm công tác văn hóa!

Hai người say sưa bàn luận các tình tiết thoại bản trong kinh thành gần đây, quả thực chỉ hận gặp nhau quá trễ.

Hai người nói đến khi khát khô cả cổ, sau đó cùng bưng trà lên uống ừng ực, Thi Lưu Uyển thấy động tác giống nhau như đúc của họ thì cạn lời.

Lâm Linh uống hết trà trước, híp mắt chép miệng rồi đột nhiên hỏi, "Nhưng ta vẫn hơi tò mò, rốt cuộc ngươi có định viết cho bệ hạ một người bạn đời không?"

"Đúng là ta muốn thế thật, nhưng ta hoàn toàn không tưởng tượng được hắn sẽ thích người thế nào." Tác giả thoại bản Liễu Tương Dư tỏ vẻ tiếc nuối.

"Ừ, ta cũng không tưởng tượng được." Lâm Linh gật đầu đồng tình, Thi Lưu Uyển bên cạnh khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi.

"Nhưng ta có thể quan sát tìm hiểu để thu thập thông tin cho ngươi."

"Tìm hiểu gì cơ?"

"Kiểu người mà bệ hạ thích ấy." Lâm Linh thốt lên, nhưng nói xong lại thấy có gì đó sai sai nên đột nhiên mở to mắt.

Lâm Linh quay phắt lại, trông thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa phòng.

"Sao, Lâm Linh quan tâm chuyện này lắm à? Hay là tự mình hỏi trẫm đi." Thi Trường Uyên không ngờ vừa mở cửa ra lại nghe thấy câu này, cười như không cười đi vào phòng rồi đứng trước mặt Lâm Linh.

Liễu Tương Dư hoảng sợ, vội vàng hành lễ chung với Thi Lưu Uyển, nhưng Thi Trường Uyên phất tay, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dán vào Lâm Linh, cây nấm vừa định hành lễ thì bị nắm gáy áo xách lên.

Nhìn thấy động tác này, Liễu Tương Dư khựng lại.

Lâm Linh bị bắt quả tang nên hết sức chột dạ, ánh mắt trốn tránh, muốn lảng sang chuyện khác nhưng hàng mi run rẩy đã bán đứng y, "Sao ngươi lại tới đây?"

Liễu Tương Dư nghe Lâm Linh to gan hỏi vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng trong mắt Thi Trường Uyên không hề lộ ra vẻ tức giận, còn Thi Lưu Uyển bên cạnh vẫn bình tĩnh uống trà chứ không có ý định can thiệp, Liễu Tương Dư lập tức lâm vào trầm tư.

"Ồ, câu này phải hỏi ai đó tự tiện trốn học chuồn ra khỏi cung chứ."

Khi con người lúng túng luôn tìm việc gì đó để làm, cây nấm cũng không ngoại lệ, Thi Trường Uyên nhìn chằm chằm Lâm Linh kéo chỗ này giật chỗ kia.

Lâm Linh nịnh nọt kéo tay áo Thi Trường Uyên rồi hùng hồn nói, "Chẳng phải ta để lại giấy nhắn cho ngươi rồi sao?"

Thi Trường Uyên thản nhiên đáp, "Không thấy."

Lâm Linh thoáng sửng sốt, sau đó giải thích, "Chắc bị gió thổi bay rồi...... Không đúng."

Cây nấm thông minh tỏ vẻ hoài nghi, "Vậy sao ngươi tìm được ta?"

Thi Trường Uyên cười.

"Trẫm tìm ngươi dễ như trở bàn tay."

Thi Trường Uyên nhéo má cây nấm, không trả lời nghiêm túc mà nửa đùa nửa thật nói, "Dù ngươi có đi đến chân trời góc biển thì trẫm vẫn sẽ tìm ra thôi."

Nói xong Thi Trường Uyên liếc nhìn "thủ phạm" Thi Lưu Uyển bắt cóc nấm của mình rồi nói thẳng, "Chỉ lần này thôi đấy."

"Đi nào, về cung với trẫm."

Cổ áo Lâm Linh còn đang trong tay Thi Trường Uyên nên đành phải để mặc đối phương dẫn mình về.

Trước khi đi, cây nấm vẫy tay chào các bạn, "Tạm biệt cô út, tạm biệt Liễu tiểu thư, ta về cung trước đây."

Thi Lưu Uyển: "Tạm biệt nhóc đáng thương."

Lâm Linh đợi hồi lâu nhưng Liễu Tương Dư chẳng có động tĩnh gì, y ngẩng đầu nhìn sang, trông thấy Liễu Tương Dư ngồi thừ ra, vẻ mặt đầy phấn khích, hai tay siết chặt tay vịn xe lăn như thể một giây sau sẽ đứng lên.

Lâm Linh thắc mắc, "Liễu tiểu thư, ngươi sao vậy?"

Lâm Linh gọi to nhưng vô ích, Liễu Tương Dư thất thần hồi lâu, bỗng nhiên nhìn Lâm Linh và Thi Trường Uyên đứng cạnh y với ánh mắt sáng rực, sau đó lẩm bẩm, "Thì ra đây chính là thuyền sao?"

"Í! Ta chèo!"