Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 22



Lời cụ rùa nói đã khai sáng đầu óc Lâm Linh.

Hai mắt Lâm Linh tỏa sáng, vội vàng chạy tới ngự thiện phòng bưng rượu thịt cho cụ rùa rồi khiêm tốn thỉnh giáo, "Vậy, vậy cháu phải làm thế nào ạ?"

"Làm thế nào?" Cụ rùa say sưa thưởng thức rượu thịt, "Muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, có gì đâu."

"Huống hồ mọi người tu luyện để có hình người, mai sau hành tẩu giang hồ cho tiện."

"Còn cháu đã có sẵn hình người, chỉ là đạo hạnh hơi cạn nên dễ bị người khác nhận ra, tu vi cũng không đủ chống lại bản chất nguyên hình, chẳng hạn như biến thành người vẫn phải ngủ đông."

Tóm lại là cây nấm trước mắt vô tình thành tinh hóa người, nhưng cũng chỉ có hình người chứ không thể xem là đại yêu quái, cho nên đôi khi vẫn sẽ bị ức hiếp.

Giờ cụ rùa đã hiểu tại sao cây nấm này xoắn xuýt như thế, nhưng ăn cây nào rào cây đó.

"Hay là vậy đi, để ta nghĩ cách vẹn cả đôi đường cho cháu."

"Bây giờ tu vi của cháu không đủ nên vẫn phải ngủ đông, chi bằng xuân hạ thu tu luyện ở long mạch, mùa đông về hoàng cung để Hoàng đế kia giúp cháu vượt qua mùa đông." Cụ rùa thở dài, "Điều kiện bên ngoài thật sự thua kém hoàng cung nhiều lắm."

Nghe thấy cách này, sương mù trong lòng Lâm Linh lập tức tan đi, quả thực là vén mây thấy mặt trời!

"Dạ! Cảm ơn cụ rùa!"

Cây nấm tung tăng về tẩm cung của mình, vừa hát ngân nga vừa thu xếp hành lý.

Y phải tranh thủ đi giành chỗ tốt mới được, mùa đông sang năm khỏi cần ngủ đông nữa, có thể ở cạnh Thi Trường Uyên suốt mùa đông rồi!

À không, y có thể về mùa thu rồi mùa xuân lại đi. Thi Trường Uyên từng nói mùa đông giá rét đường rất khó đi.

Chẳng biết sau khi tu vi tăng lên có thể giảm bớt thời gian ngủ của y không nữa, đôi khi Thi Trường Uyên chỉ được nghỉ ngơi hai canh rưỡi giờ, cây nấm muốn ở bên hắn nhưng không dậy nổi QAQ

Lâm Linh lên kế hoạch hết sức hoàn mỹ, háo hức muốn nói với Thi Trường Uyên nhưng giờ hắn đang thượng triều.

Lâm Linh đi quanh phòng mình rồi viết một bức thư giao cho Thu Phúc, nhờ hắn chuyển lại cho Thi Trường Uyên.

Thu Phúc thấy Lâm Linh thu dọn đồ đạc thì vô cùng sợ hãi, loạng choạng chạy tới điện Kim Loan, run rẩy đưa lá thư từ biệt mà Lâm công tử viết cho Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên cầm bức thư, vẻ mặt sa sầm, chưa kịp mở ra đọc đã hạ triều rồi vội vã đi tới điện Lê An của Lâm Linh. Hắn vừa đẩy cửa ra thì thấy Lâm Linh đã đóng gói xong hành lý.

"Ơ, sao ngươi đến nhanh thế?" Lâm Linh ngạc nhiên nói, "Đúng lúc lắm, ta đang định lên đường đây."

Thi Trường Uyên tái mặt đứng chặn trước cửa, đầu tiên là nhìn quanh phòng một vòng.

Chuông gió bên cửa sổ, chong chóng và túi thơm trong phòng...... Những món đồ chơi linh tinh mua về y đều không mang theo!

Vẻ mặt Thi Trường Uyên càng khó coi hơn, nhịn không được hỏi, "Không đem mấy thứ này đi à?"

Lâm Linh nhìn theo ánh mắt Thi Trường Uyên rồi lắc đầu.

Lúc đầu y cũng định đem đi hết, nhưng nghĩ lại mùa đông mình sẽ còn về đây, chắc chắn căn phòng này vẫn là của mình!

Nếu Thi Trường Uyên dọn sạch phòng y thì y sẽ giận cho xem.

Thi Trường Uyên siết chặt bàn tay dưới tay áo, suýt nữa không kìm được cơn giận.

Muốn rũ bỏ mọi thứ liên quan đến hắn đúng không?

Cây nấm này định tu đạo vô tình hay sao thế?!

Thi Trường Uyên muốn nói gì đó, nhưng thời gian qua hắn đã nghĩ hết cách. Hắn lợi dụng lòng hiếu kỳ của cây nấm, dùng Đại Luật phồn hoa, dùng báu vật hiếm có, dùng món ăn ngon nhất để níu chân y.

Nhưng giờ xem ra......

Lâm Linh không hề lưu luyến, Thi Trường Uyên gần như chẳng còn cách nào.

Đầu ngón tay Thi Trường Uyên chạm vào bình sứ trong tay áo, đây là pháp thuật của lão đạo sĩ kia.

Chỉ cần hắn muốn thì Lâm Linh sẽ không bao giờ ra khỏi căn phòng này.

Thi Trường Uyên im lặng thật lâu, lâu đến nỗi Lâm Linh tỏ vẻ nghi hoặc, cuối cùng hắn vẫn chịu thua.

"Ta tiễn ngươi." Thi Trường Uyên khó nhọc thốt ra câu này.

Thi Trường Uyên đã điều tra kỹ càng, long mạch chính là ngọn núi hình tròn cách hoàng cung không xa, bao bọc hoàng thành ở giữa.

Tuy không xa nhưng đi xe ngựa cũng mất ba ngày ròng rã. Càng vào sâu càng vắng vẻ, dân cư thưa thớt, chỉ có một thôn trang cổ xưa lạc hậu ở chân núi liên kết với thế giới bên ngoài, nhưng tổng cộng chưa đến hai mươi người.

Thi Trường Uyên sợ quấy rầy các thôn dân kia nên dừng xe ngựa trên đường núi cách đó không xa.

"Tiễn đến đây là được rồi!" Lâm Linh bị xe ngựa xóc nảy làm đau lưng, vội vàng nhảy xuống xe.

Thi Trường Uyên không xuống mà ngồi trên xe ngựa, đưa tay vén màn lên, nhìn chằm chằm Lâm Linh như muốn khắc ghi hình dáng y.

Thấy Thi Trường Uyên không xuống xe, Lâm Linh không nói thêm gì nữa mà hớn hở vẫy tay rồi quay người đi trên đường núi gập ghềnh, biến mất khỏi tầm mắt Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên nhìn đến cuối đường, bàn tay vén màn nắm lấy khung xe, suýt bẻ gãy khung gỗ mới khống chế được mình không đuổi theo bắt người về.

......

"Ồ, lại có hàng xóm mới đến kìa, còn biến hình nữa, ngươi là tinh quái gì vậy?"

Lâm Linh đi vào rừng sâu núi thẳm mà mình hằng mong ước, tìm một chỗ phong thuỷ tốt rồi đặt chậu nhỏ của mình xuống, xem như đã dọn xong nhà mới.

Lâm Linh đang định chào hỏi hàng xóm thì thấy một đám tinh quái bé nhỏ vây quanh mình, háo hức nhìn tinh quái duy nhất đã biến hình trước mắt.

"Oa, hình người của ngươi đẹp ghê." Một con cáo nói, "Hy vọng hình người của ta cũng đẹp để lúc xuống núi dễ quyến rũ thư sinh hơn."

Lâm Linh thoáng sửng sốt, cố gắng khuyên nhủ bằng thoại bản mình từng đọc, "Đừng đi, sẽ đau khổ lắm đó."

Câu chuyện Lâm Linh kể làm đám tinh quái ngây thơ khóc sụt sùi, chạy về nhà tìm mẹ.

Lâm Linh cười, nhớ lại trước kia mình đọc thoại bản khóc sưng mắt, Thi Trường Uyên cầm trứng gà nhẹ nhàng lăn mắt cho mình......

Nghĩ tới đây, Lâm Linh lập tức chà mặt.

Có ai mới đi xa ngày đầu tiên đã nhớ người ở nhà không? Y phải tu luyện cho giỏi để lúc về làm mọi người bất ngờ mới được!

Lâm Linh nói là làm, biến về nguyên hình rồi nằm trong chậu, bắt đầu cảm nhận linh khí trời đất.

Thường thì tinh quái tu luyện bất kể ngày đêm, thậm chí có mấy tinh quái ban đêm còn hẹn nhau đi phơi trăng, nhưng đến lúc đó Lâm Linh lại cảm thấy nên đi ngủ.

"Nấm nhỏ, ngươi không phơi trăng sao?"

Lâm Linh lắc đầu từ chối, "Không đi nữa, ta muốn ngủ, các ngươi đi đi."

Nói xong Lâm Linh lại nằm xuống chậu nhỏ của mình.

Đêm đầu tiên, Lâm Linh không ngủ.

Mấy tinh quái kia phơi trăng xong trở về, thấy Lâm Linh còn đang trằn trọc thì quan tâm hỏi, "Ngươi sao vậy, không khỏe à?"

Nấm nhỏ nhảy ra khỏi chậu, trầm ngâm nói, "Chắc lần đầu ta ngủ bên ngoài nên chưa quen, ngày mai sẽ ổn thôi."

Đêm thứ hai, quả nhiên Lâm Linh quen thuộc ngủ thiếp đi.

Y mơ màng trở mình, vô thức muốn rúc vào lồng ngực ấm áp bên cạnh nhưng sau lưng chẳng có ai, lập tức ngã nhào khỏi chậu.

Nấm nhỏ bị ngã choáng, suýt nữa rụng mất mũ nấm.

Đêm thứ ba, Lâm Linh cắm lá cứng quanh mép chậu để tránh bị ngã lần nữa.

Nhưng y lại mất ngủ.

Hôm nay y nhìn thấy vô số thứ mới lạ trên núi, có thác nước lớn hơn cả suối nước nóng, có cây đá cao chọc trời, còn có rất nhiều thứ nữa, mỗi lần Lâm Linh đều vô thức quay đầu lại, muốn chia sẻ với người phía sau.

Lâm Linh sợ mình quên nên ban ngày lấy một cái lá to ghi lại.

Chữ của y bị các tinh quái khác nhìn thấy, nhưng mọi người chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên, nhờ Lâm Linh viết tên giùm mình chứ không có ý xa lánh y.

Điều này khiến Lâm Linh trở thành người được chào đón nhất trên núi.

Lâm Linh nghĩ ngợi rồi ghi lại chuyện này.

Y đắp lá cây đầy chữ lên người, khi màn đêm buông xuống, những chữ này tựa như nỗi nhớ nhung từ từ lớn dần, quấn chặt Lâm Linh khiến y ngạt thở.

Lâm Linh sờ chữ trên phiến lá, cảm thấy mỗi chữ mình viết trở nên giống nhau như đúc, biến thành ba chữ "Thi Trường Uyên".

Cây nấm lập tức bật dậy, một ý nghĩ dần hiện rõ trong đầu, càng lúc càng khắc sâu——

Không được, y phải về thôi.

Y muốn ở cạnh Thi Trường Uyên, nửa năm thật sự quá lâu, y chịu không nổi.

Trời còn chưa sáng Lâm Linh đã vội vàng đóng gói chậu của mình rồi dò dẫm xuống núi, khi y trở lại đường núi kia thì trời đã sáng, có thể nhìn thấy thôn trang lờ mờ.

Lâm Linh chợt nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng.

Hình như trong thôn không có xe ngựa.

Từ thôn trang này trở lại kinh thành, dù y mướn xe ngựa cũng phải mất ba ngày, nếu đi xe bò thì khoảng một tuần, còn nếu đi bộ...... Lâm Linh thật không dám tưởng tượng mình phải đi bao lâu!!!

Nấm nhỏ cảm thấy tuyệt vọng, sau đó vừa tuyệt vọng vừa thở hổn hển đi về hướng Thi Trường Uyên.

......

"Bệ hạ, đã sang ngày thứ tư rồi, nước không thể một ngày không có vua được." Thuận Đức đi theo Thi Trường Uyên khuyên nhủ hết lời.

Thuận Đức không dám nhắc tới Lâm công tử nên đành phải lấy triều chính ra khuyên, kết quả là Thi Trường Uyên phê tấu chương trên xe ngựa ba ngày liền. So với việc triều chính, điều làm Thuận Đức lo nhất là mấy ngày nay Thi Trường Uyên không uống một giọt nước nào.

Hắn thật sự rất muốn sai binh lính xới tung núi này để bắt người về.

Thi Trường Uyên nhìn Thuận Đức rồi mở miệng định nói gì đó, đột nhiên từ xa vọng lại một tiếng gọi quen thuộc.

Giọng nói kia vừa nhỏ vừa yếu, một làn gió xuân thổi qua lập tức tan biến.

Nhưng Thi Trường Uyên vẫn nghe thấy.

Hắn vội vàng bước xuống xe, trên đường núi Lâm Linh từng biến mất, bóng dáng hắn vẫn luôn mong nhớ lại xuất hiện lần nữa, thở hổn hển chạy như bay đến chỗ hắn.

"Thi Trường Uyên!!!"

Nghe thấy Lâm Linh gọi tên mình, Thi Trường Uyên vội vã tiến lên, người hắn ngày nhớ đêm mong lập tức sà vào lòng.

"Ta về rồi đây ——"