Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh nép vào người mình, có cảm giác như tìm lại được báu vật đã mất, thậm chí còn không dám chạm vào vì sợ tất cả chỉ là ảo giác.
Nhưng khi thật sự chạm vào, hắn chỉ muốn giữ chặt không bao giờ buông tay nữa.
"Ta kể ngươi nghe, ba ngày nay ta thật sự chẳng ngủ được giấc nào ngon cả, từ khi chuyển vào điện Lê An thì ta không quen sống trong chậu nữa, hôm kia còn bị ngã khỏi chậu."
Lâm Linh và Thi Trường Uyên ngồi xe ngựa về kinh, y vừa mềm oặt dựa vào Thi Trường Uyên như người không xương vừa đếm ngón tay kể lể với hắn.
"Nhưng hôm sau ta lấy lá cứng làm hàng rào, thấy ta giỏi không!"
"Giỏi lắm." Thi Trường Uyên phụ họa.
Hắn nhìn vẻ mặt sinh động của Lâm Linh rồi cụp mắt nhìn cổ tay trong lòng bàn tay mình. Lúc lên xe hắn đỡ Lâm Linh, từ đó đến giờ vẫn nắm chặt cổ tay y không buông.
Nhưng Lâm Linh cũng chẳng để ý mà để mặc Thi Trường Uyên nắm.
"Đúng rồi, ta còn thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ nữa, khác xa hoàng cung luôn!"
Lâm Linh vừa dứt lời thì Thi Trường Uyên lập tức nắm cổ tay y chặt hơn, cây nấm đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
"Xin lỗi."
Thi Trường Uyên nhìn chằm chằm cổ tay bị mình siết chặt, trên làn da trắng nõn xuất hiện mấy vết đỏ, ngón tay chỉ nới lỏng chứ không buông ra.
Hết nới lỏng lại nắm chặt, lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng mãi vẫn chưa đến bước tiếp theo, cây nấm sốt ruột chìa tay ra rồi tội nghiệp nhắc nhở: "Ngươi làm ta đau mà không có chút thành ý nào sao."
Nghe vậy Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn cổ tay ửng đỏ, ngón cái xoa nhẹ như trấn an, lại giống như muốn xóa sạch dấu vết kia, Lâm Linh đang định mở miệng thì Thi Trường Uyên đột nhiên cúi đầu xuống.
Lâm Linh lập tức mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm động tác của đối phương, chờ đợi cổ tay mình bị đôi môi mềm mại áp vào.
Một làn khí ấm áp lướt qua cổ tay, Thi Trường Uyên chỉ thổi nhẹ.
Thi Trường Uyên ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Linh thì mỉm cười rồi cố ý hỏi, "Sao thế?"
Lâm Linh vừa nghiêm túc vừa thẳng thắn, bất mãn lẩm bẩm, "Ta còn tưởng ngươi sắp hôn ta nữa chứ."
Cổ họng Thi Trường Uyên thít chặt, đúng là lúc cúi xuống hắn đã suýt mất khống chế. Hắn dời mắt đi rồi nói lảng sang chuyện khác, "Còn đau không?"
Lâm Linh lắc đầu, xem như bỏ qua chuyện này. Y nhìn Thi Trường Uyên, cố tìm hiểu lý do đối phương đột nhiên kích động.
"Ngươi không thích ta nhắc đến khu rừng kia sao?"
"Không có, trẫm chỉ phân tâm thôi." Thi Trường Uyên nở nụ cười, "Trẫm đang nghĩ Linh Linh thấy không ít chuyện thú vị, ở đâu cũng được hoan nghênh hết."
Ngay cả chốn rừng núi cũng không thiếu những điều mới lạ, còn có những người yêu mến y nữa.
Sống chung với đồng loại, tự do tự tại, tốt hơn hoàng cung nhiều.
Thi Trường Uyên không giấu được cảm xúc trong mắt, thảo nào mọi tinh quái đều muốn trở về rừng núi.
Lâm Linh được Thi Trường Uyên khen thì cười tít mắt, nỗi vui sướng trong mắt như sắp tràn ra ngoài, nhưng y vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh rồi hùa theo, "Đúng vậy đúng vậy, thú vị lắm."
Ánh mắt Thi Trường Uyên càng tối hơn, kết quả một giây sau nghe thấy Lâm Linh nói thêm, "Khi nào rảnh chúng ta cùng đi chơi nhé!"
Lâm Linh lại mềm oặt dựa vào Thi Trường Uyên rồi nói tiếp: "Ta xuống núi ngay trong đêm, ngày mai hàng xóm không thấy ta chắc sẽ buồn lắm."
"Còn nữa còn nữa, khi ta để lộ chuyện mình biết chữ, mọi người đều nhờ ta viết tên giùm, ta còn mấy cái tên chưa viết xong nữa."
Nói đến đây, Lâm Linh lại ỉu xìu, "Chữ ta không đẹp, với lại có mấy tên tiểu yêu tinh thật sự rất khó viết! Ta vẫn chưa được học——"
Nghe thấy chuyện quen thuộc này, Thi Trường Uyên cười khẽ một tiếng, cảm thấy như đã qua một đời.
Nhưng đây chính là cây nấm mù chữ của hắn.
"Không sao, Linh Linh vẫn có học thức hơn bọn họ nhiều mà."
Thi Trường Uyên an ủi Lâm Linh, "Dù có mù chữ cũng không sao, trẫm......"
Chưa an ủi xong thì Lâm Linh đã đưa tay vỗ đùi Thi Trường Uyên, bộ dạng y hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, "Ta là cây nấm mù chữ nhưng ngươi đâu phải!"
"Khi nào ngươi rảnh ta sẽ dẫn ngươi đến đó trổ tài, bảo đảm bọn họ sẽ sùng bái hét ầm lên cho xem!"
Phải là bị dọa hét ầm lên mới đúng.
Thi Trường Uyên hơi bất lực, nhưng hắn rất thích cảm giác Lâm Linh muốn làm gì cũng nói "chúng ta", tựa như họ vĩnh viễn là một thể, không bao giờ tách rời.
"Ừ." Thi Trường Uyên cười nói, "Dù Linh Linh muốn làm gì trẫm cũng sẽ ở cạnh."
"Nên phải nhớ đưa trẫm theo đấy nhé."
......
Rõ ràng mấy ngày qua về núi Lâm Linh không được ngủ đủ giấc, nhưng trên đường về y lại phấn khích lạ thường, ríu rít nói không ngừng, cứ như muốn bù lại ba ngày qua không được trò chuyện với Thi Trường Uyên, khi nói xong thì cổ họng khàn đặc.
Thi Trường Uyên nắm môi Lâm Linh, giúp y ngậm miệng lại.
Họ về hoàng cung đúng giờ ăn tối, hai người đã màn trời chiếu đất nhiều ngày, lẽ ra có thể đi ngủ ngay, nhưng Thi Trường Uyên vẫn kiên trì đến ngự thư phòng xử lý tấu chương chất đống gần mười ngày nay.
"Để ta giúp ngươi!" Lâm Linh cũng kiên trì nhưng không có đủ lý do, y định bụng nếu Thi Trường Uyên không đồng ý thì mình sẽ nũng nịu hoặc khóc lóc lăn lộn, vừa đấm vừa xoa, thể nào cũng......
Thi Trường Uyên cười khẽ, "Được."
"Hả?" Lâm Linh sửng sốt, dường như không ngờ Thi Trường Uyên lại gật đầu dễ dàng như vậy.
Thật ra ăn cơm xong y hơi buồn ngủ, nếu là trước kia Thi Trường Uyên nhất định sẽ bắt Lâm Linh đi ngủ, dù không về tẩm cung cũng sẽ để y ngủ trong ngự thư phòng của mình.
Nhưng lần này Thi Trường Uyên cứ như chỉ hận không thể cột y trên đai lưng. Lâm Linh cố giữ tỉnh táo phụ giúp Thi Trường Uyên làm việc, hễ ngủ gật thì lại bị Thi Trường Uyên đánh thức.
Có khi má bị véo nhẹ một cái, có khi trán bị cán bút gõ một cái, có khi y ngủ mê gục đầu xuống, kết quả đập vào lòng bàn tay Thi Trường Uyên.
"Trên tay trẫm mọc nấm rồi." Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh mơ màng, vừa cười vừa đưa tay nhéo nhéo.
Cằm Lâm Linh bị Thi Trường Uyên nâng lên, y vô thức dụi dụi, sau khi tỉnh táo lại thì lập tức đỏ mặt tía tai.
Lâm Linh quả thực "không chịu nổi sự quấy rầy này" nên chủ động bật máy hát, muốn nói chuyện phiếm cho tỉnh ngủ.
"Đúng rồi, ta chưa kịp hỏi ngươi nữa, sao lúc ta xuống núi ngươi vẫn còn ở chỗ cũ thế?" Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên với vẻ nghi hoặc.
"Ta quyết định xuống núi đột xuất mà, chẳng lẽ ngươi đã đoán trước rồi sao?"
Nghe vậy Thi Trường Uyên cụp mắt xuống, dường như không muốn trả lời mà chỉ nói qua loa: "Ừ, trùng hợp là ta vẫn chưa đi."
Cây nấm thật sự quá buồn ngủ nên phản ứng chậm chạp, nếu không nhất định sẽ phát hiện ra cảm xúc bất ổn của Thi Trường Uyên.
"À." Lâm Linh híp mắt lại, đại não không thể vận hành bình thường, chỉ biết nói theo Thi Trường Uyên, "May thật, nếu ngươi về rồi thì ta phải đi bộ mười ngày mười đêm mới về được kinh thành."
"Đến lúc đó ta sẽ là cây nấm phong trần mệt mỏi...... lấm lem bụi bẩn......."
Nghe giọng Lâm Linh càng lúc càng nhỏ, Thi Trường Uyên cũng hạ thấp giọng, "Trẫm không chê đâu. Dù có là cây nấm đen thui cũng vẫn thích."
Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh dần thở đều mới dám thốt ra câu mình muốn hỏi nhất luôn canh cánh trong lòng——
"Vậy nấm có còn đi nữa không?"
Lâm Linh có thể xuống núi một mình, bỏ ra mười ngày mười đêm chạy về kinh thành thì cũng có thể rời khỏi kinh thành một mình, bỏ thêm mười ngày mười đêm nữa để chạy về ngọn núi nào đó.
Y cũng có thể nhờ các bạn chim chóc tinh quái chở mình đi ngao du khắp thế gian, ai cũng tìm không ra, ai cũng bắt không được.
...... Hắn phải làm sao để giữ người lại đây.
Thi Trường Uyên xử lý đống công văn chất cao đến tận khuya, nhưng đây chỉ là việc vặt, cả Đại Luật nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của hắn, những việc thực sự cấp bách hắn luôn là người đầu tiên biết và xử lý.
"Linh Linh, về ngủ được rồi."
Thi Trường Uyên đưa tay định bế Lâm Linh nhưng y lập tức tỉnh lại rồi mơ màng đi tới trước.
Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh đi loạng choạng thì định dắt y, nhưng mỗi lần đến ngã rẽ y đều dừng lại, tựa như đang suy nghĩ, lại giống như đang mộng du. Đột nhiên Thi Trường Uyên muốn bỏ mặc cây nấm tự hành động để xem y có thể đi đến chỗ nào.
Thi Trường Uyên cầm lấy đèn lồng từ tay Thuận Đức rồi đi sau Lâm Linh nửa bước soi đường cho y.
Trí nhớ của nấm khá tốt, dù đã rời hoàng cung gần mười ngày nhưng vẫn quen thuộc mọi con đường ở đây, dù nhắm hờ mắt vẫn có thể trở về điện Lê An.
Lâm Linh bước qua cổng điện Lê An rồi đi thẳng vào trong, vòng qua hành lang dẫn đến thiên điện của mình.
Thi Trường Uyên dừng lại, nhưng Lâm Linh không dừng mà đi ngang qua, vô thức tiến về phía tẩm cung của Thi Trường Uyên.
Hắn nhìn Lâm Linh thuần thục leo lên giường mình rồi trùm chăn kín mít, bất đắc dĩ cười nói, "Ngươi xem đây là nhà mình thật đấy à?"
Lâm Linh không trả lời, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say sưa.
Thi Trường Uyên nhìn người trước mặt rồi nằm xuống cạnh, ôm báu vật mất đi mà tìm lại được.
Lâm Linh trở mình, lập tức rơi vào vòng tay Thi Trường Uyên.