“Tam Thanh” tức là Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái Thanh—là ba cảnh giới cao nhất trong Đạo giáo, cũng là nơi ngự trị của ba vị thần tối cao: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.
Ba vị thần tiên này, tôi nghĩ ai cũng từng nghe nói rồi. Nói đơn giản, Tam Thanh Thư là bộ đạo pháp bí thuật được truyền lại từ khi ba vị thượng tiên này đắc đạo, được lưu truyền xuống nhân gian. Nội dung ghi chép lại những phép thuật và huyền pháp sở trường của ba vị.
Toàn bộ gồm ba quyển: Tam Thanh Bố Y Phù Chú, Tam Thanh Bố Y Kỳ Môn, Tam Thanh Bố Y Bốc Toán
Vì trải qua năm tháng quá lâu dài, ba cuốn kỳ thư ấy từ lâu đã thất lạc. Trước đó tôi từng nhắc đến ông Lưu, người đã giúp ông bà tôi, thì tổ tiên của ông từng vô tình tìm được cuốn Tam Thanh Bốc Toán trong một hang rắn từ nhiều năm trước. Trong sách ghi chép những thuật bói toán huyền bí, nếu người nào chuyên tâm tu luyện thì có thể thấu hiểu thiên mệnh.
Ông Lưu vốn thông minh tuyệt đỉnh, ông ấy đã kết hợp các quẻ bói trong sách với thuật phù chú mình học được, tạo ra một loại phù mới có tên là Chiêu Trận Hóa Phù của quẻ Sơn Thiên Đại Súc. Tiếc rằng về sau, nghe nói tới đời con của ông Lưu, gia đình xảy ra biến cố gì đó, nên từ đời ấy nhà họ Lưu không còn hành nghề xem tướng đoán mệnh nữa.
Quẻ Sơn Thiên Đại Súc là một trong 64 quẻ của Kinh Dịch, ý nghĩa là “tích tụ lớn từ trên cao”, nên có dấu hiệu “trận thế được khai mở”. Tương truyền, vào thời nhà Ân, Quảng Thành Tử phá Thập Tuyệt Trận của Trụ Vương, lúc bị vây trong Trận Đèn Lửa, đã gấp rút triệu hồi Phàn Thiên Ấn, đập vỡ trận pháp, từ đó mở ra thế trận—đây chính là nguồn gốc của quẻ này. Ai gieo được quẻ này thì sẽ gặp hanh thông, không còn bị cản trở.
Còn cuốn Tam Thanh Phù Chú mà Cửu Thúc truyền dạy cho tôi, là bí thuật do Linh Bảo Thiên Tôn lưu lại. Phù chú là cốt lõi trong ngũ thuật đạo gia: sơn (phong thủy), y (chữa bệnh), bốc (bói toán), mệnh (tính số), tướng (xem tướng) cũng là cầu nối giữa người tu đạo và linh giới. Nếu sử dụng đúng cách, phù chú sẽ phát huy sức mạnh khôn lường, thậm chí như Cửu Thúc từng làm, có thể điều khiển cả mạch nước ngầm. Nhưng, phù càng mạnh thì cái giá phải trả càng lớn. Thiên đạo vốn chẳng dễ lật ngược, nói trắng ra là: trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí.
Phần còn lại là Tam Thanh Kỳ Môn Thư, ghi chép nhiều thuật Kỳ Môn Độn Giáp từ thời thượng cổ đã thất truyền. Chỉ người có thiên tư xuất chúng mới học được. Đây là môn thuật cực kỳ thần bí, tương truyền khi luyện đến mức đại thành, có thể “gấp giấy thành ngựa, vãi đậu thành binh”, thượng thiên nhập địa, không gì là không thể.
Kỳ Môn Độn Giáp thì tôi cũng từng nghe qua lúc học cấp ba, có lần Đài Truyền hình Trung Ương (CCTV) còn phát một chương trình đặc biệt về nó. Là một môn cực kỳ phức tạp, dùng sự dịch chuyển tổ hợp giữa ba yếu tố “kỳ”, “môn”, “độn giáp” để tạo ra hiện tượng dị thường. Nghe nói còn có thể biết trước tương lai.
Tiếc là cuốn Tam Thanh Kỳ Môn ấy đã thất truyền từ lâu. Tương truyền Gia Cát Ngọa Long cũng tinh thông kỳ môn thuật, trận pháp ông bày không cái nào không huyền diệu. Có người còn bảo Gia Cát Lượng từng chế tạo ra cả bầy “mộc ngưu lưu mã” để sử dụng. Nhưng do đã quá xa xưa, chuyện này chẳng ai kiểm chứng được nữa.
Hai ngày sau, khi Cửu Thúc thấy thời gian đã đến, lúc đó là giờ Sửu ở dương gian (khoảng 1–3 giờ sáng) chính là thời khắc âm khí thịnh nhất, cũng là lúc thích hợp để ta đi báo mộng cho người nhà. Ông bảo tôi ngồi lên chiếc ghế gỗ, dặn kỹ những gì cần nói với người nhà, rồi đưa tay phải thành thế kiếm chỉ, điểm nhẹ vào huyệt Thần Đình trên trán tôi. Ông bảo tôi nhắm mắt lại, trong lòng lặp lại ba lần tên người thân mình muốn báo mộng. Bất kỳ ai cũng được, chỉ cần họ đang ngủ là tôi có thể tiến vào giấc mơ của họ.
Tôi nhắm mắt đầy hồi hộp. Lúc này tôi cũng biết rõ mình muốn báo mộng cho ai nhất. Tôi lặng lẽ niệm: Bà ơi, bà ơi, bà ơi.
Trước mắt tối sầm lại, rồi mơ hồ có ánh sáng. Tôi bước tới, bước mãi, cho đến khi nhìn thấy bà tôi. Bà đang nằm ngủ trên chiếc giường đất, mái tóc dường như bạc thêm nhiều. Không hiểu sao, nước mắt tôi bỗng tuôn rơi. Hai ngày qua những chuyện tôi trải qua thật sự quá kỳ quái, đến mức vượt khỏi sức chịu đựng của một đứa mới mười bảy tuổi như tôi. Gặp lại người thân, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn bật khóc. Có lẽ… tôi quá yếu đuối.
Nhưng tôi biết bây giờ không phải lúc để khóc. Bởi Cửu Thúc từng dặn, thời gian báo mộng chỉ có năm phút. Năm phút trôi qua là tôi sẽ tự động quay lại Âm Thị. Tôi lau nước mắt, nhẹ nhàng lay lay bà:
“Bà ơi, bà ơi, dậy đi bà.”
Bà tôi mở mắt, nhìn thấy tôi đang đứng trước mặt thì bà bật khóc. Bà ngồi dậy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, nghẹn ngào nói:
“Tiểu Phi, cháu tỉnh lúc nào vậy?”
Nhìn bà như thế, tôi lại suýt rơi nước mắt, nhưng cố gắng kìm lại. Nếu muốn khóc, phải đợi khi mnhf được trở về đã.
Tôi khẽ nói:
“Bà ơi, cháu… vẫn chưa tỉnh đâu ạ.”
Bà tôi vội hỏi tôi rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vì thời gian quá gấp, tôi không thể giải thích rõ ràng, đành chỉ nói với bà:
“Nếu bà muốn cháu tỉnh lại, thì vào giờ Ngọ ngày mai, tức là từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều, hãy viết tên và ngày tháng năm sinh của cháu lên mình một con gà mái vàng. Sau đó dùng một sợi dây đỏ dài chín mươi mét buộc vào một chân gà, rồi mang đến ngã tư gần bệnh viện nhất, thả con gà ra. Đợi khi con gà chạy được chín mươi mét, thì hét lớn tên cháu chín lần, rồi nhanh chóng thu dây lại, ôm con gà chạy về phòng bệnh nơi con đang nằm. Cháu sẽ tỉnh lại. Sau khi cháu tỉnh, hãy dùng nhân sâm, bạch truật, phục linh và cam thảo sao nấu thành canh cho cháu uống, cháu sẽ hồi phục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà tôi còn muốn hỏi thêm nhiều điều, nhưng năm phút đã hết. Tôi cảm thấy có một luồng sức mạnh vô cùng to lớn kéo tôi ngược trở lại. Tôi chỉ có thể vừa rơi nước mắt vừa lớn tiếng hét với bà:
“Bà ơi, nhất định đừng quên nhé!”
Khi tôi mở mắt lần nữa, bản thân đã quay lại Âm Thị.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám xám xịt, quanh tôi là những linh hồn mặc áo đen, nét mặt trống rỗng ra vào nơi gọi là “Bán Bộ Đa”.
Thì ra cái c.h.ế.t lại đáng sợ đến vậy.
Vì c.h.ế.t rồi, đồng nghĩa với việc phải từ bỏ rất nhiều điều.
Rất nhiều thứ mà lúc còn sống ta cho là tầm thường, đến khi c.h.ế.t rồi mới nhận ra chúng thật sự quý giá biết bao.
“Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên con nhận ra người thân quan trọng với mình đến nhường nào. Con nhớ nhà rồi.”
Tôi nói với Cửu Thúc.
Cửu Thúc nghe xong chỉ gật đầu, vỗ nhẹ lên vai tôi và nói:
“Bây giờ nhận ra vẫn chưa muộn đâu. Vì sau này, con sẽ còn rất nhiều thời gian.”
Trong mười ngày sau đó, tôi bắt đầu chuyên tâm theo học 《Tam Thanh Thư》 với Cửu Thúc. Không phải vì lý do gì cao cả cả, như tiêu diệt yêu ma, truyền thừa thiên thư, hay bảo vệ hòa bình thế giới, những chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, tôi cũng chẳng có hứng thú. Tôi học chỉ vì muốn báo đáp ân cứu mạng của Cửu Thúc – một ân tình cứu mạng thực sự.
Nhưng 《Tam Thanh Thư》thần bí đến thế, sao có thể để một đứa nhóc như tôi học được trong thời gian ngắn? Thế nên tôi đành phải ghi nhớ toàn bộ quyển sách vào đầu, chờ sau khi hoàn dương rồi mới dựa vào các bí quyết mà Cửu Thúc dạy để tự nghiên cứu.
Nói không phải khoe, ở trạng thái này, khả năng ghi nhớ của tôi đến mức khiến chính tôi cũng thấy sợ. Không thể gọi là nhìn qua là nhớ, nhưng chỉ cần xem bốn, năm lần là có thể thuộc lòng, muốn quên cũng không được.
Chỉ mất bảy ngày, tương đương với mười bốn tiếng ở dương gian – tôi đã học thuộc làu cả quyển 《Tam Thanh Phù Chú》 dài ba trăm sáu mươi lăm trang. Kết quả này khiến tôi không khỏi cảm thán. Nếu sau khi hoàn dương mà tôi còn giữ được bản lĩnh này thì chắc phát tài luôn rồi. Thanh Hoa, Bắc Đại, Đại học Dầu khí Đại Khánh gì đó, tôi muốn vào là vào! Nhưng Cửu Thúc nói cho tôi biết, trí nhớ tốt bây giờ là do kiến thức được khắc trực tiếp vào một hồn trong tôi, nên sẽ không bao giờ quên. Nhưng khi một hồn năm phách trở về với thân xác, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, thậm chí vì hồn phách từng rời khỏi thân thể nên trí nhớ sau này sẽ còn suy giảm.
Nghe vậy tôi chỉ thấy buồn muốn chết.
Vì không cần ngủ, sau khi học thuộc 《Tam Thanh Thư》, Cửu Thúc bắt đầu dạy tôi nhập môn đạo thuật. Ông bảo tôi ngồi lên ghế, tay vòng sau lưng, vô cùng nghiêm túc hỏi:
“Tiểu Phi, trước khi truyền cho con đạo pháp nhập môn, ta muốn hỏi lại con một lần nữa. Bởi vì người học đạo, số mệnh định sẵn sẽ mắc phải ‘Ngũ tệ tam khuyết’, dính vào một điều cũng sẽ để lại tiếc nuối trong đời. Con thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”
Hỏi tôi có nghĩ kỹ chưa... làm sao tôi nghĩ kỹ được? Năm xưa Lưu tiên sinh thần thông đến vậy mà cuối cùng vẫn phạm mệnh khuyết, c.h.ế.t trẻ. Lần này nếu tôi thật sự hoàn dương, tôi không muốn c.h.ế.t sớm nữa đâu.
Nhưng dù tôi là người yếu đuối, vẫn có chút bướng bỉnh. Từ nhỏ, cha đã dạy tôi: “Người không báo ân, chẳng phải quân tử.” Tôi không phải quân tử gì cho cam, nhưng Cửu Thúc đã cho tôi ân tái sinh. Nghĩ đến việc ông đã chờ đợi bao nhiêu năm chỉ để tìm được người kế thừa, tôi sao có thể không hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông chứ?
Huống hồ cái gọi là ngũ tệ tam khuyết, cộng lại là tám điều, chà... chẳng lẽ tôi lại xui đến mức dính đúng cái đó sao? Nghĩ vậy, tôi kiên quyết nói với Cửu Thúc:
“Thưa sư phụ, con đã nghĩ kỹ rồi. Con muốn học.”