Cửu Thúc thấy tôi cầm lá bùa trong tay thì mắt sáng lên, liền bảo tôi đưa cho ông xem thử. Ông cẩn thận quan sát kỹ lá bùa rồi gật gù khen:
“Chiêu trận hóa phù của quẻ Sơn Thiên Đại Súc... Không ngờ thời buổi này vẫn còn người sử dụng được một quẻ chính tông trong Tam Thanh Bốc Toán. Tiểu huynh đệ, lá bùa này cậu lấy từ đâu vậy?”
Tôi chẳng hiểu ông nói gì mà “thú vật” với “bùa chú”, bèn đem toàn bộ câu chuyện bà tôi từng kể lại, thuật hết cho Cửu Thúc nghe.
Nghe xong, Cửu Thúc thở dài:
“Không ngờ trên người cậu lại mang nghiệp duyên nặng đến thế. Vị tiền bối đó đúng là cao nhân, có thể đem tượng quẻ trong bốc toán biến thành bùa chú, đủ thấy đạo thuật đã gần đến mức xuất thần nhập hóa rồi. Tiểu huynh đệ, nhìn lá bùa này, e rằng giữa ta và cậu cũng có chút cơ duyên. Cậu có muốn nghe thử chuyện đời của ta không?”
Trong đầu tôi thầm nhủ: Ai mà thèm nghe chuyện đời ông, đồ ông già c.h.ế.t bầm!
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chứ tôi nào dám nói ra. Dù sao mạng sống và việc có thể sống lại hay không, bây giờ đều nằm trong tay ông ấy, tôi đành gật đầu đồng ý.
Cửu Thúc lại nhìn lá bùa trong tay, rồi nhìn tôi, sau cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám trên đỉnh Âm Thị—nơi vĩnh viễn không có mặt trời—bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
Thì ra, lúc còn sống, Cửu Thúc cũng là người “ăn cơm âm phủ”. Ông sinh năm 1934 tại Thượng Hải, khi ấy vẫn còn đang trong thời kỳ kháng chiến. Gia cảnh nghèo khó, mới bảy tuổi cha mẹ đã c.h.ế.t trong chiến loạn. Vì kế sinh nhai, ông phải lang thang xin ăn khắp nơi. Hai năm sau, một đạo sĩ vân du tứ phương nhìn ra ông có "đạo cốt" trong người, liền thu nhận làm đồ đệ.
Vị đạo sĩ đó tục danh là Hàn Hữu, đạo hiệu là Cảnh Tiên đạo nhân. Ông ta đưa Cửu Thúc đi khắp nơi du hành, truyền dạy toàn bộ pháp thuật đạo môn chính tông của phái Mao Sơn, thậm chí còn truyền lại quyển sách trân quý nhất của bản phái: Tam Thanh Bố Y Phù Chú Thư. Cửu Thúc cũng không phụ kỳ vọng của thầy, nhờ thông minh sẵn có, lại chăm chỉ tu luyện, chỉ trong mười năm đã có chút thành tựu.
Đến năm hai mươi hai tuổi, ông đã có thể một mình hàng yêu phục ma. Năm hai mươi lăm tuổi, Cảnh Tiên đạo nhân thị tịch phi thăng, Cửu Thúc kế thừa y bát, một mình chu du thiên hạ, hành đạo trừ tà.
Cả đời ông không lập gia đình, cũng không có con cái, chỉ thu nhận hai đồ đệ. Thế nhưng hai người đệ tử này không hòa hợp, lại mang tâm không thuần khi tu đạo, nên ông vẫn chưa từng truyền lại Tam Thanh Phù Chú cho họ.
Theo ghi chép trong Thần Dị Kinh:
“Phía nam có loài người, cao chừng hai ba thước, mình trần, mắt mọc trên đỉnh đầu, chạy nhanh như gió, gọi là Bạt. Nơi nào nó xuất hiện, nơi đó đại hạn, đất đỏ nứt nẻ hàng ngàn dặm.”
Loại xác sống biến thành Bạt này không những biết bay, có thể g.i.ế.c rồng nuốt mây, lại còn mình đồng da sắt, đao thương bất nhập. Với sức của ba thầy trò Cửu Thúc khi ấy thì hoàn toàn không thể tiêu diệt được. Cuối cùng, ông đành phải bảo hai đồ đệ phong kín cửa hang, rồi dùng m.á.u mình làm vật dẫn, thi triển “Vũ Sư Thủy Giải Phù” trong Tam Thanh Phù Chú, khiến mạch nước ngầm thay đổi dòng chảy, tạo thành một đại trận nước ngầm tự nhiên. Đổi lại, ông phải trả giá bằng chính tính mạng của mình, mới có thể trấn yểm được con Bạt kia trong hang.
Vì mọi việc xảy ra quá bất ngờ, Cửu Thúc chưa kịp truyền lại Tam Thanh Phù Chú cho đồ đệ. Thể xác ông lúc đó đã hòa làm một với mạch nước ngầm, mãi mãi lưu lại trong lòng núi. Sau khi linh hồn trôi dạt đến Âm Thị, Cửu Thúc vô cùng hối hận. Cả đời ông nuối tiếc nhất là để cho Tam Thanh Phù Chú thất truyền. Ông nghĩ: sau này nếu có gặp lại sư phụ ở thế giới bên kia, thì còn mặt mũi nào mà nhìn thầy?
Thế nên Cửu Thúc dựng một quầy nhỏ trước khách điếm “Bán Bộ Đa” ở Âm Thị, chờ đợi những người còn có cơ hội hoàn dương xuất hiện, hy vọng tìm được người có thể kế thừa Tam Thanh Phù Chú. Nhưng người c.h.ế.t rồi mà còn có cơ hội sống lại thì nào có dễ tìm? Huống chi từ sau cách mạng, những người thật sự có bản lĩnh thì người thì chết, kẻ thì ẩn, còn ai đủ tài để vượt qua được Âm Giới? Hầu như đều đã tuyệt diệt.
Dù vậy, Cửu Thúc vẫn không bỏ cuộc, cứ kiên trì chờ đợi cho đến mấy chục năm sau, mới gặp được tôi—một thằng xui xẻo... chưa c.h.ế.t hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần nữa tôi lại c.h.ế.t lặng. Nếu không phải mọi thứ quá thật, tôi còn tưởng mình đang mơ. Câu chuyện này thật quá ly kỳ, cứ như truyện huyền huyễn vậy. Còn có cả xác sống tu thành “Bạt” nữa chứ! Nếu không phải ông ấy nói quá rõ ràng, lại còn kể chính xác nguồn gốc đạo bùa của tôi, thì tôi đã nghĩ ông là một ông già kể chuyện kiếm sống rồi.
Nhưng tôi cũng lờ mờ hiểu ra, hình như ông già này nhìn trúng “thiên phú dị bẩm” của tôi, muốn thu tôi làm đệ tử. Xem ra, sứ mệnh bảo vệ hòa bình thế giới sau này sẽ đổ lên vai tôi rồi.
Mà thật ra tôi cũng chẳng mấy hứng thú với mấy chuyện thần quỷ pháp thuật gì đâu. Thời buổi nào rồi chứ? Cho dù thật sự có “xác vương nghìn năm” đao thương bất nhập, tôi cũng không tin là một quả đạn pháo phản tăng RPG lại không tiễn nó đi đời nhà ma được!
Nhưng vấn đề là giờ tôi còn chẳng biết mình sống hay chết. Đối với tôi mà nói, chuyện quan trọng nhất lúc này là phải biết cách quay lại nhân gian! Tôi nhìn ông ta, nói:
“Cửu Thúc, chuyện ngài kể... thật đúng là thần kỳ đến mức khó tin. Lẽ nào... ngài muốn thu cháu làm đồ đệ?”
Cửu Thúc thở dài, nhìn tôi rồi nói:
“Tuy tư chất cậu có hơi kém một chút, nhưng trong bát tự lại ngập tràn mộc khí, cho thấy bản tính cũng không đến nỗi tệ. Huống chi… ta bây giờ cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.”
Trời ạ, Cửu Thúc à, ông cũng không cần thẳng thừng thế đâu. Tuy tôi sống mười bảy năm mà chẳng làm nên trò trống gì thật, nhưng nói trắng ra thế này thì đúng là đ.â.m thẳng vào lòng tự trọng rồi còn gì. Nhưng thôi, ở dưới mái hiên thì phải cúi đầu thôi, còn dám nói gì nữa? Tôi nói với ông:
“Bái sư cũng được thôi… nhưng cháu phải làm sao mới quay về được?”
Nghe tôi nói muốn bái ông làm sư phụ, Cửu Thúc khẽ mỉm cười. Ông đứng dậy, chỉ tay về phương Bắc rồi nói:
“Dựa theo thời gian cậu tới đây, thì trong mười hai canh giờ ở dương gian, cậu vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Một canh giờ trên dương gian tương đương một ngày ở nơi này. Hai ngày nữa, ta sẽ thay cậu báo mộng cho người nhà, bảo họ vào đúng canh mười (khoảng 5–7 giờ chiều) thả một con gà mái vàng dẫn đường. Đến lúc đó, cậu cưỡi gà vàng là có thể trở về nhân gian.”
Vừa nghe xong cách có thể quay về, trong lòng tôi lập tức tràn đầy hy vọng. Tôi cũng không phải dạng đầu óc chậm chạp gì, chẳng cần ông nói tiếp, đã vội học theo trên phim, quỳ phịch xuống trước mặt ông, hô lớn:
“Đa tạ sư phụ!”
Cửu Thúc nghe tôi gọi mình là sư phụ, trong mắt lộ rõ vẻ xúc động. Nên biết, một canh giờ ở nhân gian bằng một ngày ở Âm Thị, chẳng rõ ông đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm ở đây rồi. Hôm nay cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện, sau này nếu có gặp lại Hàn Hữu đạo trưởng ở bên kia thế giới, ông cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Ông đỡ tôi dậy, nói:
“Tiểu Phi, giờ con đang ở dạng linh hồn nên khả năng ghi nhớ sẽ vượt xa người thường. Trong mười ngày tới, vi sư sẽ dạy con thuộc lòng Tam Thanh Bố Y Phù Chú Thư, đồng thời dẫn con nhập môn. Sau khi trở về dương thế, nhất định phải tự mình siêng năng rèn luyện, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu.”
Tôi gật đầu. Cửu Thúc trân quý từng giây từng phút, liền bắt đầu giảng cho tôi nghe về nguồn gốc và nội dung của Tam Thanh Thư.