Niệm Chi

Chương 3



Ta nhìn thấy cả, bèn gắp một miếng thịt gà, đưa vào miệng nhai ngon lành.

 

Nghiêm phu nhân không yêu ta, từ kẽ tay rơi ra một chút thôi cũng thấy tiếc.

 

Phùng Chiếu Thu yêu ta, đem cả hai bàn tay dâng lên vẫn cảm thấy thiếu.

 

Nếu ta còn không biết trân trọng, thì thật sự là kẻ ngu xuẩn.

 

Tưởng rằng mình sẽ thao thức suốt đêm, không ngờ lại ngủ một mạch yên giấc, chẳng mộng mị gì, mãi đến khi bị đánh thức bởi tiếng Phùng Chiếu Thu ném vỡ bát đĩa.

 

Đẩy cửa bước ra, chỉ thấy bà trừng mắt như Kim Cang, giận dữ nhìn chằm chằm vào một phụ nhân đang đứng đối diện.

 

Thấy ta tỉnh, Phùng Chiếu Thu gượng gạo nặn ra một nụ cười:

 

“Niệm Chi, con vào phòng trước đi.”

 

Ta còn chưa kịp phản ứng, thì phụ nhân đối diện đã cướp lời, cười hì hì gọi với ta:

 

“Xem cái dáng vẻ này kìa, thật xinh đẹp, bảo sao có người nửa đêm tìm ta đến làm mối!”

 

“Niệm Chi cô nương, ta chẳng nói ngoa đâu, ở thôn Bảo Hoa này, nhà Trương Tuấn là giàu có nhất. Bao nhiêu cô nương tranh nhau muốn gả vào đó, chỉ có cô là có phúc phần…”

 

Phùng Chiếu Thu tức giận quát:

 

“Cút ngay cái thứ khốn kiếp kia đi! Hắn còn dám vênh váo kén chọn à? Còn dám nói đó là phúc khí của con gái ta sao? Hừ! Cút!”

 

Bà mối vội cười xòa xin lỗi, hẳn là thấy Phùng Chiếu Thu quá hung hãn, chẳng dễ đối phó, nên quay sang trực tiếp nói với ta:

 

“Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, tới tuổi rồi thì nên bàn chuyện hôn sự, kẻo quá tuổi xuân lại không ai thèm. Ta đây cũng là có lòng tốt thôi. Niệm Chi cô nương, cô cũng nên khuyên khuyên mẫu thân mình, nữ nhi lớn rồi không thể giữ mãi bên mình, giữ lâu ắt sinh oán.”

 

Mấy lời vừa khuyên vừa châm chọc, lại xen cả ý chia rẽ.

 

Ở Hầu phủ, đấu khẩu cũng không hiếm, nhưng đa phần là nói chuyện quanh co, ẩn ý, ít ai nói thẳng tuột như vậy.

 

Phùng Chiếu Thu tức không chịu nổi, chẳng buồn nói thêm câu nào, chạy thẳng vào bếp xách ra một con dao, khí thế hừng hực xông ra.

 

Bà mối vừa nhìn thấy, sợ hãi quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa chửi:

 

“Loại như ngươi, cả đời đừng hòng gả nổi con gái!”

 

Phùng Chiếu Thu không thèm phí lời:

 

“Cút! Nếu ngươi còn dám bén mảng tới, ta sẽ cho ngươi bò mà rời đi!”

 

Cho tới khi bóng bà ta biến mất, tay Phùng Chiếu Thu vẫn còn run lên vì tức.

 

“Thứ gì mà dám mơ tưởng tới con gái ta! Tưởng nhà họ Phùng này không có ai à? Ta nói cho mà biết, súc sinh ta từng g.i.ế.c nhiều rồi, chẳng thiếu thêm một kẻ như ngươi đâu!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta sợ bà lỡ tay làm mình bị thương, bèn giật con d.a.o từ tay bà:

 

“Từ chối bà ta là được, tức giận làm gì cho mệt?”

 

Khương Thụy ôm một chậu nước bước tới, đứng ngay cổng sân, hắt một phát ra ngoài:

 

“Dội cho xui xẻo biến mất!”

 

“Niệm Chi tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, Trương Tuấn ấy tên thì nghe hay, chứ người thì chẳng có chút nào tuấn tú nào cả! Ngoại hình kém đã đành, nhân phẩm còn tồi tệ hơn! Hắn cưới hai bà vợ, họ đều bị hắn đánh đến bỏ đi. Nay đã ngoài ba mươi, ăn bám chơi bời, mấy nhà tử tế trong thôn, có nhà nào chẳng ghét bỏ hắn? Vậy mà còn dám đòi cưới tỷ! Đúng là không biết xấu hổ!”

 

“Muộn mất rồi, chứ không thì chậu nước này ta phải dội thẳng vào mặt bà mối kia, coi khinh ai chứ! Hừ!”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chuyện vừa rồi tuy chướng tai gai mắt, nhưng cũng khiến ta càng rõ hoàn cảnh của mình hơn.

 

Nếu ở Hầu phủ, hạng người như vậy đến khiêng kiệu cũng chẳng xứng.

 

Nhưng ở thôn Bảo Hoa, nếu ta thật sự phải bàn chuyện hôn sự, dù có lựa chọn kỹ lưỡng đến đâu, cũng chỉ tìm được một “Trương Tuấn” tốt hơn chút ít.

 

Khoảng cách giữa bậc công khanh và hàng thứ dân, đâu chỉ gói gọn trong chuyện ăn mặc, ăn ở!

 

Trong lòng ta bỗng sinh ra nỗi sợ hãi, e là quá rõ rệt, nên Phùng Chiếu Thu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

 

“Niệm Chi, ta đã tìm cho con một tiên sinh. Con cứ chăm lo học hành. Nếu có thiên phú, thì thi vào một chức quan trong Lục cục Nội cung. Nếu không có thiên phú, học ít thuật toán cũng được, chúng ta sẽ làm ăn buôn bán.”

 

Đúng vậy, nay triều đình lập ra Lục cục trong nội cung, cách tuyển chọn cũng như khoa cử, không xét dung mạo, chỉ trọng tài năng.

 

Bàn tay Phùng Chiếu Thu vừa thô ráp vừa rắn rỏi, tựa như chính lời bà thề — “Niệm Chi, ta quyết không để con bị chôn vùi ở nơi này… tuyệt đối không!”

 

Thôn Bảo Hoa từng có một vị Điển Ký thất phẩm, đã đón phụ mẫu và huynh đệ cùng vào kinh, cả nhà từ đó rũ sạch bùn đất nơi thôn dã.

 

Vì vậy, trong thôn vốn đã lưu truyền phong khí nữ tử đọc sách.

 

Khương Thụy chính là một trong số ấy, và lần này, người mà Phùng Chiếu Thu muốn đưa ta đi bái kiến, chính là phu tử của Khương Thuỵ.

 

Vốn dĩ, Phùng Chiếu Thu định đích thân đưa ta tới bái sư, nhưng sáng nay bò mẹ trong nhà bất chợt trở dạ, bà không thể rời đi được, đành gửi gắm ta cho Khương Thụy chăm nom.

 

“Phu tử tuổi còn trẻ, nhưng tài học lại xuất chúng. Nghe nói nàng vốn là tiểu thư con nhà quan lớn ở kinh thành, sau khi trượng phu qua đời liền quyết chí không tái giá, đến thôn Bảo Hoa ẩn cư.”

 

Khương Thụy thao thao kể hết chuyện về phu tử, chẳng giấu giếm điều gì.

 

Tiểu thư nhà quan gia vốn luôn gắn chặt vận mệnh với tiền đồ của phụ thân và huynh đệ tỷ muội trong nhà, khi giao tiếp, dù chỉ nói chuyện son phấn trang sức, lời nói cũng hiếm khi quá ba phần.

 

Ta và Khương Thụy rất có thể sẽ là đối thủ trong trường thi, thế nhưng nàng vẫn không hề giữ ý, hoàn toàn khác với những gì ta từng thấy từ thuở bé.

 

Ta đem điều mình nghĩ nói cho nàng nghe, Khương Thụy liền cười sảng khoái, nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh.

 

“Niệm Chi tỷ tỷ gặp phu tử rồi sẽ biết.”

 

Nhà của phu tử nằm bên hồ, dựa vào mặt nước mà xây, chỉ có một con đường nhỏ dẫn vào.