Niệm Chi

Chương 4



Ven đường liễu rủ hoa nở, đi qua phải vén hoa gạt liễu, phong cảnh tao nhã, tựa chốn đào nguyên nơi thôn dã.

 

Cuối đường là hàng rào tre xanh, cánh cổng tre rộng mở. Trong sân, một nữ tử vận đạo bào đang đứng dưới gốc cây… ngửa cổ uống rượu?

 

Thấy Khương Thụy đến, nàng vỗ trán: “Quên mất, hôm nay là ngày nhập học!”

 

Khương Thụy bất lực nói: “Phu tử, tranh thủ lúc mọi người còn chưa đến, mau đi giải rượu đi!”

 

Tề Kiến Chân đặt vò rượu xuống, ánh mắt đảo qua gương mặt ta:

 

“Tiểu muội muội này… hình như ta đã gặp ở đâu rồi?”

 

Khương Thụy khẽ đỡ trán:

 

“Mấy hôm trước con đã nói với người rồi, đây là con gái của Phùng di, vừa từ kinh thành trở về, nếu phu tử từng gặp thì cũng chẳng lạ. Giờ người mau chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi.”

 

Tề Kiến Chân “ồ” một tiếng:

 

“Phùng di của con…ta cũng thấy quen mắt.”

 

“Sao lại không quen? Số măng tre mà người ăn mỗi năm, đều là Phùng di vào núi đào cho đấy.”

 

Khương Thụy quay sang nói với ta:

 

“Phu tử còn chưa tỉnh rượu, nói năng hồ đồ thôi. Vốn định đến sớm để ra mắt trước, ai ngờ nàng lại uống rượu. Ta thấy sáng nay coi như bỏ, chiều nàng tỉnh được là may. Đi thôi, ta dẫn tỷ đến chỗ ngồi.”

 

Thư xá cũng được dựng bằng tre, để lấy ánh sáng nên chỉ xây nửa bức tường. Ngoài tường là một rừng trúc, gió mát từ hồ thổi tới, mùi tanh của nước bị rừng trúc chắn lại, chỉ còn hương trúc thanh khiết lướt nhẹ qua má.

 

Người ta vẫn nói, nhà giàu sang phải ba đời mới biết ăn mặc hưởng thụ; chỉ riêng cách an trí chỗ ở, Tề Kiến Chân đã tinh tế đến vậy, e rằng xuất thân của nàng chỉ có cao chứ không thấp.

 

Nhưng tất cả những điều ấy đều không liên quan tới ta.

 

Ta ngồi xuống trước bàn, trên bàn là một quyển Xuân Thu. Ta từng thấy quyển này trong tay Lạc Nhu, Nghiêm phu nhân dạy nàng từng câu từng chữ.

 

Mà nay, quyển sách này thuộc về ta.

 

Ta sẽ không còn phải ghé mắt qua khe cửa, nhìn trộm hạnh phúc vốn không thuộc về mình nữa.

 

Phùng Chiếu Thu sẽ giống như Nghiêm phu nhân đối với Lạc Nhu, vì ta mà giữ một mái nhà, che mưa chắn gió.

 

Tề Kiến Chân lần nữa xuất hiện thì học trò đã đến đông đủ.

 

Hơn mười người, đều là những cô nương lanh lợi.

 

Tề Kiến Chân không còn chút dáng vẻ tùy tiện, mà lại toát lên uy nghiêm và phong thái đường hoàng của một người thầy.

 

“Phùng Niệm Chi?”

 

“Học trò có mặt.”

 

“Đã từng biết chữ chưa?”

 

“Biết được đôi chút.”

 

“Đã đọc qua sách gì?”

 

“Tam Tự Kinh…”

 

Tề Kiến Chân nhướng mày:

 

“Đường đường là Hầu phủ, mà lại khắt khe đến thế.”

 

Ta cúi đầu, không tiếp lời.

 

Nàng lại nói:

 

“Tam Tự Kinh cũng tốt, phần lớn đạo lý nhân sinh đều gói gọn trong đó, còn hơn là bắt con đọc Nữ Giới. Hôm nay là ngày đầu con tới đây, ta sẽ nhắc lại những lời này một lượt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chư vị đã đến đây đọc sách, ắt hẳn đều muốn học lấy bản lĩnh thật sự. Ở đây ta không dạy nữ đức, cũng chẳng dạy đạo trị phu. Nếu là vì gả chồng mà đến, thì coi như đã bái nhầm sư môn, nên sớm rời đi thì hơn.”

 

Đây là lần đầu tiên ta nghe Tề Kiến Chân giảng bài. Nàng dí dỏm, uyên bác, giảng giải lại dễ hiểu; đến cả những điển cố khó nhằn qua lời nàng cũng trở nên giản dị.

 

Một buổi học trôi qua, ta không khỏi có chút ngây ngẩn.

 

Khương Thụy đem dáng vẻ thất thần của ta kể lại cho Phùng Chiếu Thu, vốn định chọc bà vui, nào ngờ bà càng nghe, tay chẻ củi càng mạnh, chân mày càng nhíu chặt.

 

“Phùng di, người không vui sao?”

 

Phùng Chiếu Thu đáp:

 

“Vui chứ. Từ nay về sau, sẽ không ai có thể ngăn Niệm Chi đọc sách. Sao ta lại không vui cho được?”

 

Gió nổi lên, mái tóc bà vướng vào làn khói bụi, quấn quýt một hồi rồi rơi xuống, vẽ thành từng vệt ngang dọc trên gương mặt.

 

Bà thật sự chẳng có chút gì liên quan đến hai chữ “xinh đẹp”.

 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, ta lại khát khao được trở thành bà.

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua yên ả. Mỗi sớm ta đến chỗ Tề Kiến Chân đọc sách, đến tối trở về thì Phùng Chiếu Thu đã chuẩn bị sẵn cơm canh chờ ta.

 

Bà quả thực đảm đang, từ ruộng lúa ngoài đồng, bò dê trong chuồng, gà vịt và vườn rau sau nhà — chỉ cần có thể kiếm được bạc, bà đều không bỏ qua.

 

Ta muốn ra tay giúp, nhưng bà luôn từ chối. Đây cũng là việc duy nhất bà không thuận theo ta.

 

Bởi đó là cách bà ganh đua với Nghiêm phu nhân.

 

“Trước đây con không phải làm, bây giờ cũng không cần làm.”

 

Nhớ lại thần thái bà khi nói câu ấy, ta bật cười.

 

Khương Thụy ghé sát lại:

 

“Không phải đang đọc Tả Truyện sao? Sao lại cười thành như vậy?”

 

Ta ngại ngùng không nói, chỉ mỉm cười lắc đầu.

 

“Quả là dáng vẻ tiểu thư, từng lời nói từng cử chỉ đều cao quý. Khương Thụy ngươi có đến gần cũng chẳng được gì, người ta chẳng buồn để ý đâu.”

 

Bạn đồng học mỗi người một tính, tất nhiên cũng có những kẻ không hợp nhau. Phương Vân chính là một người như thế — như con nhím, thấy ai không vừa mắt là phải châm chọc đôi câu.

 

Khương Thụy đảo mắt:

 

“Liên quan gì đến ngươi?”

 

Phương Vân lập tức vỗ bàn đứng dậy:

 

“Ngươi có thái độ gì vậy?”

 

“Ngươi thế nào, ta thế ấy. Sao, chỉ có ngươi được phép chỉ trỏ bọn ta à? Ta thấy người tự coi mình là tiểu thư chính là ngươi đấy, hừ.”

 

“Ta là tiểu thư, còn ngươi là nha hoàn, thế được chưa? Ngày ngày cứ lẽo đẽo theo sau Phùng Niệm Chi làm tay chân chạy vặt, chẳng biết xấu hổ.”

 

Khương Thụy tức không chịu nổi, vung tay ném thẳng quyển sách vào mặt Phương Vân. Phương Vân giận dữ, lao tới, hai người túm tóc lăn lộn dưới đất.

 

Chúng ta khuyên thế nào cũng không can nổi. Trong lúc hỗn loạn, ta bị đẩy tới sát tường, va vào chiếc chậu sứ dùng để hạ nhiệt.

 

Tiếng sứ vỡ vang lên, rốt cuộc cũng khiến họ chú ý.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Khương Thụy và Phương Vân lập tức khựng lại, cùng nhìn chiếc chậu, đồng loạt hít mạnh một hơi.

 

Trong khoảnh khắc im lặng, Tề Kiến Chân bước vào.

 

Nàng liếc hai kẻ còn đang lăn lộn dưới đất, “Chậc” một tiếng:

 

“Các con còn chơi trò này à?”