Niệm Chi

Chương 6



Khương Thụy bất chợt đứng bật dậy:

 

“Hay là mẫu thân ta gạt ta, thực ra họ về rồi?”

 

Nói rồi, nàng vừa nhảy vừa chạy ra mở cửa.

 

Nhưng khi cửa mở, nụ cười trên môi nàng chợt đông cứng.

 

Chỉ thấy ngoài cửa là một phụ nhân mặc lụa là gấm vóc, đầu cài trâm ngọc châu sa, toát lên khí chất giàu sang mà Khương Thụy chưa từng thấy.

 

Ánh mắt dò xét ấy lướt qua Khương Thụy, dừng lại trên người ta, khiến ta bất giác rùng mình.

 

Bà mỉm cười:

 

“Niệm Chi, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”

 

Là Nghiêm phu nhân.

 

Bà cố tình vờ vịt, ép ra hai giọt lệ:

 

“Ngày ấy là ta hồ đồ, chỉ nghĩ muốn thành toàn cho con và mẹ ruột được đoàn tụ, lại quên mất giữa chúng ta cũng có tình mẫu tử. Lần này ta tới, là muốn nói với con rằng, từ khi con rời đi, chưa một ngày nào ta không nhớ đến con…”

 

Những lời này, Phùng Chiếu Thu cũng từng nói. Nhưng ai thật lòng, ai giả ý, chỉ nhìn cũng rõ.

 

Bà tới tìm ta, chắc chắn là vì Lạc Nhu lại có biến cố.

 

Ta nuốt xuống cảm giác ghê tởm trong lòng, nói:

 

“Nói xong thì mời về cho.”

 

“Con không theo ta về sao, Niệm Chi? Chỉ cần con muốn, con vĩnh viễn là đại tiểu thư của Hầu phủ.”

 

“Nghiêm phu nhân, ta không phải con của bà, và càng không có bất cứ liên hệ gì với Hầu phủ.”

 

Thấy ta không mắc bẫy, Nghiêm phu nhân cũng dứt luôn vai diễn.

 

Sắc mặt bà trầm xuống:

 

“Ngươi nói không liên quan là không liên quan được sao? Ta không có ơn sinh, nhưng có ơn dưỡng, chẳng lẽ ngươi không báo? Muội muội ngươi nay đang bệnh nặng trên giường, ngươi là tỷ tỷ, há chẳng nên trở về chăm sóc nàng?”

 

Bà đang nắm đúng chỗ yếu của ta, dùng thứ “tình nghĩa” mơ hồ, khó phân rõ đúng sai để áp chế ta.

 

Bà nuôi ta mười sáu năm, rõ hơn ai hết đâu là chỗ mềm yếu trong lòng ta.

 

Nhưng nay, ta đã không còn là kẻ cô độc — ta cũng có mẫu thân yêu thương và bảo vệ mình.

 

Phùng Chiếu Thu tất nhiên sẽ không để mặc bà ta ức h.i.ế.p ta.

 

Bà đứng chắn trước mặt Nghiêm phu nhân, từng lời rắn rỏi, vang dội:

 

“Nếu bà từng coi nó như một con người để yêu thương, để nó cùng bà và con gái ruột kết nên tình nghĩa, thì ta còn có gì để nói? Nhưng bà đã coi nó là người chưa? Trong mắt bà, nó chỉ là một món đồ, một vật để gánh họa thay. Ngay cả tượng Phật thỉnh về để bảo vệ gia trạch, trấn áp tà khí, người ta còn phải ngày đêm hương khói, thành tâm khấn vái. Còn bà… bà đã từng đối xử với nó như thế nào?”

 

“Khi nó còn thơ bé, không biết thân thế mình, các người thu nhận nó làm con, lại lạnh nhạt xa cách, chẳng hề cho nó chút yêu thương của cha mẹ. Từ nhỏ nó đã yêu thích sách vở, bà mời tiên sinh dạy học, cũng chỉ là thêm một chiếc bàn, vậy mà cố tình hà khắc. Bà tưởng ta không biết vì sao ư? Chẳng qua là vì nó là con của thường dân, nên không xứng đứng ngang hàng với con gái bà.”

 

Nghiêm phu nhân ngẩng cao đầu, kiêu căng đáp:

 

“Thế thì sao? Con ta được sinh ra từ bụng ta, đương nhiên cao quý hơn đứa con sinh từ bụng ngươi. Có thể thay con gái ta gánh họa, đó chính là phúc khí của nó. Nhân lúc ta còn nói chuyện tử tế, thì ngoan ngoãn theo ta về đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phùng Chiếu Thu lạnh giọng:

 

“Không ngoan ngoãn thì sao? Giữa thanh thiên bạch nhật, bà còn dám cướp người ư?”

 

Ánh mắt Nghiêm phu nhân như loài rắn độc g.i.ế.c người, gằn từng chữ:

 

“Phùng Chiếu Thu, năm nay ngươi chưa nộp đủ thuế ruộng phải không?”

 

“Hoang đường! Ta đã nộp đủ, không thiếu một lượng.”

 

“Không đúng. Ta bảo ngươi chưa nộp đủ, tức là chưa nộp đủ. Hôm nay có thể là thuế ruộng, ngày mai lại thành thuế bạc*, còn ngày kia… biết đâu ngươi sẽ bị quy tội rồi bị tống vào ngục đấy.”

 

(*) "Thuế bạc" ở đây nghĩa là loại thuế được thu bằng bạc thay vì bằng thóc, lúa hay hiện vật. Trong bối cảnh cổ đại, ngoài thuế ruộng (nộp thóc, lúa), triều đình hoặc quan lại có thể yêu cầu nộp bạc trắng để thay cho vật phẩm — gọi là thuế bạc. Nó cũng có thể là một cách nói mỉa mai: hôm nay bắt nộp thuế kiểu này, mai lại đổi sang kiểu khác để gây khó dễ và vơ vét tiền bạc của dân.

 

“Bà đang uy h.i.ế.p ta sao?”

 

“Không, ta nói lời tử tế mà ngươi nghe không hiểu, nên đành nói thứ mà ngươi hiểu được. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cái sở thích này thật hèn hạ.”

 

Những lời ấy quá khó nghe, ta lập tức hét lên:

 

“Bà dựa vào đâu mà nói như vậy!”

 

Nghiêm phu nhân kinh ngạc nhìn ta:

 

“Ngươi mới ở cái thôn này được bao lâu? Mà đã dám cãi lời ta? Người đâu, bắt nó lại cho ta!”

 

Phùng Chiếu Thu vung d.a.o bổ củi, che chắn trước người ta:

 

“Ta xem kẻ nào dám động vào nó!”

 

Nhưng Nghiêm phu nhân nào phải hạng mềm yếu như bà mối kia, bên cạnh bà là đám thị vệ võ nghệ cao cường, há sợ một nông phụ cầm dao?

 

Chỉ một chiêu, thị vệ đã đoạt lấy con dao, kẹp chặt hai cánh tay của Phùng Chiếu Thu, kéo sang hai bên.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nghiêm phu nhân giơ tay, tát Phùng Chiếu Thu một cái.

 

“Cái tát này, là đánh cho ngươi cái tội không biết điều.”

 

Ta muốn lao tới, nhưng đã bị hai bà tử ấn xuống, quỳ rạp trên đất.

 

Một bà tử nắm tóc ta, ép ta ngẩng đầu:

 

“Đại tiểu thư, nhìn cho rõ.”

 

Nghiêm phu nhân lại vung tay, tát Phùng Chiếu Thu thêm một cái nữa.

 

“Cái tát này là để trừng phạt ngươi — kẻ đã nuôi dạy Lạc Niệm Chi thành hạng người vong ân bội nghĩa.”

 

Phùng Chiếu Thu hừ lạnh một tiếng:

 

“Bà nuôi dạy nó thành kẻ để người ta tùy ý sai khiến, bà tưởng như vậy là vì tốt cho nó sao? Chẳng qua là để tiện bề khống chế, bắt nó liều mạng vì con gái bà mà thôi!”

 

“Còn dám cãi…”

 

Nghiêm phu nhân cầm lấy một con d.a.o găm, đi vòng quanh Phùng Chiếu Thu:

 

“Lạc Nhu còn đang bệnh, ta vốn không định chấp nhặt với ngươi, cớ sao ngươi cứ phải chống lại ta? Phùng Chiếu Thu, một kẻ nông phụ đơn độc như ngươi, ai cho ngươi cái gan dám đối đầu với ta? À… ta biết rồi, là dựa vào đôi tay này, đúng không?”