Tề Kiến Chân gọi với theo lưng bà ta:
“Thôn Bảo Hoa cách kinh thành chỉ ba mươi dặm, nha môn Yến Kinh cách cổng thành chỉ mười dặm, cộng lại bốn mươi dặm đường, muốn đi cáo trạng còn chẳng cần bò qua bàn đóng đinh.”
Nghe vậy, thân hình bà ta khựng lại, nhưng không quay đầu.
Khương Thụy đỡ chúng ta đứng lên, tức giận mắng:
“Nghiêm phu nhân đó thật hồ đồ! Con gái bệnh thì không tìm thầy thuốc, lại tới tìm Niệm Chi tỷ tỷ làm gì? Tỷ ấy đâu phải đại phu.”
Tề Kiến Chân đáp:
“Đại phu chữa được bệnh, nhưng không chữa nổi cái chỗ thiếu trong đầu bà ta.”
Đêm đã khuya, ta ngồi trong sân, hồi lâu vẫn chẳng thể bình tâm.
Gió lạnh bất chợt nổi lên, Phùng Chiếu Thu cầm áo bước ra, khoác lên vai ta.
Bà dịu giọng hỏi:
“Ngủ không được sao?”
Ta nhìn ra phía cổng sân, Nghiêm phu nhân tuy đã đi, nhưng bất cứ nơi nào có bóng tối, đều khiến người ta thấy sợ hãi.
“Mẫu thân, người không sợ sao?”
“Hồi trẻ cũng sợ. Nhưng sợ thì có ích gì? Dù sợ hay không cũng phải chịu khổ. Cho nên về sau, ta liền không sợ nữa.”
Ta ôm lấy vòng eo bà.
Vòng eo ấy chẳng mềm mại, cũng chẳng thon thả, nhưng lại khiến ta yên lòng.
“Mẫu thân, ôm người thì con sẽ không sợ nữa.”
“Có mẫu thân ở đây, tất nhiên con không cần phải sợ.”
Câu nói này, ta đã chờ suốt mười sáu năm.
Chuyện cũ… mặc kệ nó. Ta đã không còn là kẻ đáng thương chỉ biết ngóng trông Nghiêm phu nhân bố thí một ánh nhìn, sao phải đem quá khứ ra mà khóc?
Phùng Chiếu Thu thì chưa bao giờ khóc.
Bà xoa đầu ta, nói:
“Niệm Chi, chúng ta về kinh thành đi.”
Ta khẽ ngẩn người:
“Vì sao phải về?”
“Tề phu tử nói đúng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, dù là quyền quý cũng phải giữ luật, đúng không? Chỉ là thôn Bảo Hoa hẻo lánh, dễ bị người ta giở trò hơn. Dưới chân thiên tử, Nghiêm phu nhân ngược lại không dám ngang nhiên hô đánh hô giết.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nhưng kinh thành ăn mặc đi lại đều đắt đỏ, chúng ta có tiền không?”
“Ta đã dành dụm được ít bạc, nếu không đủ thì bán nhà với ruộng là được.”
“Bán được bao nhiêu?”
Nhà ở thôn Bảo Hoa vốn chẳng đáng giá, còn hai mẫu ruộng mà Phùng Chiếu Thu tự tay cày cấy cũng bán không cao.
Thế nhưng bà lại đáp:
“Chưa tính kỹ, nhưng mua nhà trong kinh xong, chắc vẫn còn dư chút vốn làm ăn.”
Ta đưa tay chạm trán bà:
“Mẫu thân, người không phải bị sốt rồi chứ? Sao lại nói mấy lời như mơ vậy?”
Phùng Chiếu Thu nghĩ ngợi chốc lát rồi hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Khế ước ta đưa cho con, con chưa từng xem qua phải không?”
Ta lập tức chạy về phòng, lấy ra chiếc hộp gỗ. Khế ước nhà thì chẳng có gì lạ, chính là tiểu viện này.
Nhưng khế ước ruộng mới thật sự khác thường — là ruộng tốt ở ngoại ô kinh thành, tới năm mươi mẫu!
Tính ít nhất, mỗi năm thu tô cũng có thể được một trăm lượng bạc.
“Khi ta đưa khế ước cho con, chính là muốn cho con biết rõ gia cảnh nhà mình, không ngờ con ngay cả nhìn cũng không nhìn. Ta nói Nghiêm phu nhân có c.h.ặ.t t.a.y ta, ta cũng nuôi nổi con, con tưởng ta nói suông sao?”
Ai mà ngờ được? Ngày bà đến đón ta, còn chẳng chịu thuê lấy một cỗ xe ngựa, chỉ lóc cóc với con bò già kêu “ụm bò” suốt dọc đường, nghe thôi cũng đủ phiền lòng.
Huống chi, ngày thường bà vốn tằn tiện, có thể tự trồng thì tuyệt không mua, nếu buộc phải mua thì cũng mặc cả đến giá rẻ nhất mới thôi.
Nhưng ta vẫn còn thắc mắc:
“Làm ruộng có thể kiếm nhiều tiền thế sao?”
“Làm gì có!” — bà bật cười — “Con gái ngốc, nếu trồng trọt mà kiếm được tiền, thì đâu tới lượt chúng ta làm?”
“Đó là số vốn ta kiếm được hồi còn trẻ, ta cùng phu thê nhà họ Khương buôn bán mà có. Chỉ là ta không tham như họ, đủ ăn đủ dùng là được.
Con đừng nhìn thôn Bảo Hoa nhỏ bé, nhưng hễ nhà ai có quan hệ buôn bán thì nhà ấy đều chẳng nghèo. Như Khương Thụy đó, làm việc đâu ra đấy, nói năng lại thoải mái, con tưởng chỉ vì tính tình tốt thôi sao? Là bởi phụ mẫu nàng đã chuẩn bị sính lễ thật hậu hĩnh cho nàng rồi, có tiền thì mới có tự tin như vậy đấy.”
Ta nhìn khế ước trong hộp, chẳng nhận ra khóe môi mình đã cong lên tận trời.
Quả nhiên, tiền bạc có thể khiến người ta vững dạ hơn.
Những năm qua, Phùng Chiếu Thu tích cóp được không ít bạc, nên tạm thời chưa cần bán ruộng đất.
Ngày rời thôn Bảo Hoa, Khương Thụy ra tiễn ta.
Nàng khóc lóc thảm thiết, gương mặt nhăn nhúm lại, chẳng dám nhìn thẳng.
“Tỷ thật đáng ghét! Tỷ giống hệt phụ mẫu ta, nói đến thì đến, nói đi là đi…”
Đang oán trách, nàng lại thổi ra một cái bong bóng nước mũi.
Ta ho nhẹ một tiếng để che giấu ý cười, rồi đưa cho nàng miếng ngọc bội ta luôn mang bên mình:
“Miếng ngọc này tuy không đáng bao nhiêu, nhưng là vật ta đeo từ nhỏ. Đừng khóc nữa, thôn Bảo Hoa cách kinh thành gần đến thế, muốn tìm ta thì cứ tới.”
Khương Thụy cũng tháo chiếc bùa bình an đeo trên cổ, đặt vào tay ta:
“Niệm Chi tỷ tỷ, hãy bảo trọng.”
Lần này, Phùng Chiếu Thu thuê hẳn một cỗ xe ngựa.
Bà nói:
“Niệm Chi, chúng ta phải trở về một cách đường hoàng!”
Trước khi bước lên xe, ta ngoái nhìn lại tiểu viện mà bà đã sống hơn mười năm qua — hai cây đào đứng đối diện, như lặng lẽ bầu bạn cùng nhau.
Nhưng Phùng Chiếu Thu không hề quay đầu, bà xưa nay vẫn vậy, chỉ biết nhìn về phía trước.
“Niệm Chi, đi thôi!”
Tiếng vó ngựa khuấy tung cát bụi của thôn Bảo Hoa, một đường từ thôn làng hoang vắng tiến vào chốn phồn hoa ở kinh thành.
Khi trông thấy hai chữ “Yến Kinh”, ta biết mình sẽ không còn phải ngoảnh lại nữa.
Chúng ta mua một ngôi nhà ở phía nam thành, là một tiểu viện một gian, tuy nhỏ nhưng đầy đủ.
Phùng Chiếu Thu thích nhất là cây hồng giữa sân, bà nói khi sai quả sẽ đỏ au rực rỡ, nhìn vào liền thấy vui.
Khoảng đất trống trong sân, bà định trồng rau; còn sát tường viện thì gieo hạt tường vi.