Niệm Hoan

Chương 16



Ban đêm, bóng tối khiến mọi giác quan như được phóng đại ra.

Tiếng mở cửa rất khẽ, tiếng nước chảy trong phòng tắm, rồi tiếng bước chân ngày một gần.

Một bên giường lõm xuống.

Một bàn tay mát lạnh chạm vào tóc tôi, nhẹ nhàng như muốn xác nhận xem tôi đã ngủ chưa.

Hương sữa tắm quen thuộc từ từ áp sát.

Tôi mở mắt ra.

Ngay khoảnh khắc đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi tôi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tạ Ngôn Tri sững sờ.

Nhìn đôi tai anh đỏ dần lên làm tim tôi khẽ xao động, rồi nhắm mắt lại, nói một cách thành khẩn: "Cứ coi như em chưa tỉnh, anh cứ hôn đi."

Bóng tối lặng im như tờ.

Tạ Ngôn Tri không có bất kỳ động tác nào.

Ngay khi tôi định mở mắt thì một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng che lên mắt tôi.

Tôi nghĩ ít nhất anh cũng sẽ cãi lại vài câu, hoặc sẽ phủ nhận chuyện tối qua.

Nhưng anh không làm vậy.

Anh cúi đầu, vô lực vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào vang lên: “Xin lỗi.”

Tim tôi bỗng mềm nhũn, khẽ thì thầm: "Sao phải xin lỗi chứ?"

Anh không trả lời, chỉ vùi đầu sâu hơn vào cổ tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi cúi đầu hôn lên tóc anh: “Được rồi, em cũng xin lỗi. Mặc dù năm đó chia tay anh, nhưng bao năm qua em chỉ yêu một mình anh, cũng chỉ để anh hôn thôi. Bao nhiêu chàng trai theo đuổi nhưng em đều không thèm để mắt đến. Thấy không, tâm trạng đã tốt hơn chút nào chưa?”

Tạ Ngôn Tri: "Thế còn anh ta?"

“Ai cơ?”

Thu Vũ Miên Miên

“Người ở quán bar đó.”

Tôi không thèm nghĩ mà đáp ngay: "Chỉ là một vũ công nam nhảy giỏi thôi mà. Em lâu lắm mới đi một lần, đều do Trần Nguyệt kéo đi. Lần sau em sẽ mắng cô ấy. Giờ em có chồng rồi, không bao giờ đến những nơi đó nữa."

"Thật không?"

Tôi gật đầu: "Đương nhiên rồi. Với lại, em chẳng có chút cảm giác nào với cậu ta cả."

Tôi thấy khóe miệng Tạ Ngôn Tri khẽ cong lên.

Ngay sau đó, anh lại nói: “Xin lỗi, khoảng thời gian này...”

“Là em phải xin lỗi mới đúng.” Tôi ngắt lời anh, nghiêm túc nói.

“Hoan Hoan, em không cần phải xin lỗi.” Anh không nhịn được mà bật cười, chôn đầu vào cổ tôi, giọng dịu dàng: “Anh chưa từng trách em.”

“Anh chỉ trách bản thân mình không đủ tốt, không giữ được em.”

Tôi nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể vụng về an ủi: “Không đâu, anh rất tốt mà.”

“Tốt đến mức nào?” Anh bỗng trở nên trẻ con.

“Rất rất rất tốt.” Tôi nghiêm túc nói.

Khóe miệng anh nở nụ cười ngày càng rộng, cho đến khi cả ánh mắt cũng tràn ngập hạnh phúc.

“Sau này đừng trốn tránh em nữa nhé.” Tôi xoa xoa mái tóc anh.

Anh âu yếm cọ má vào mặt tôi, khẽ "ừm" một tiếng.