Niệm Hoan

Chương 18



Từ khi mang thai, tôi rất ít khi ra ngoài.

Tạ Ngôn Tri nói rằng tôi cứ mãi ru rú trong nhà mỗi ngày mà không chịu ra ngoài đi dạo là không tốt cho sức khỏe.

Tôi chỉ cười cười rồi từ chối.

Buổi tối, anh nhất quyết dẫn tôi xuống đi dạo. Trên đường đi, sự chú ý của tôi cứ tập trung vào những chiếc xe qua lại.

Nhìn dáng vẻ thất thần của tôi, anh hỏi có phải tôi đang phiền muộn điều gì không.

Tôi giả vờ gật đầu: "Có chứ, bé con trong bụng này phiền c.h.ế.t đi được."

Anh bật cười, ôm vai tôi rồi hôn lên trán tôi một cái.

Khi Trần Nguyệt đến thăm, cô ấy còn mang theo rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng.

Tôi vui vẻ khoác tay cô ấy: "Đợi bé con chào đời, tớ sẽ để con nhận cậu làm mẹ đỡ đầu."

Trần Nguyệt nhăn mặt: "Thôi miễn đi, tớ ghét trẻ con nhất trên đời."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nhỡ đâu bé ngoan lắm thì sao?"

"Ghét hết, dù ngoan cỡ nào cũng ghét. Tớ công bằng nên ghét tất cả, không ngoại lệ." Trần Nguyệt nhấn mạnh.

"À đúng rồi, có chuyện vui muốn kể đây." Cô ấy ghé sát tai tôi, thì thầm: "Lâm Tiêu Nguyệt cãi nhau với chồng cô ta rồi dọn ra ngoài ở riêng. Cô ta muốn tìm chồng cậu nhờ giúp đỡ. Nhưng cậu đoán xem chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện gì?" Tôi tò mò hỏi.

"Chồng cậu đã điều tra ra chính cô ta là người đã bỏ thuốc vào ly của cậu hôm đó, còn có bằng chứng nữa. Lâm Tiêu Nguyệt sợ đến tái mặt." Trần Nguyệt kể mà không nhịn được cười.

Tôi đập bàn giận dữ: "Tớ biết ngay là cô ta mà!"

"Nói theo thì ai mà chẳng giỏi." Trần Nguyệt bĩu môi.

Thu Vũ Miên Miên

"Sau đó xử lý thế nào?"

"Đưa thẳng đến đồn cảnh sát chứ sao."

Tôi và Trần Nguyệt nhìn nhau, cười đến mức gần như đau cả mặt.