Niệm Hoan

Chương 19



Khi mang thai đến tháng thứ mười thì bụng tôi đã rất lớn.

Tạ Ngôn Tri sớm đã học thuộc các kỹ năng sinh nở như hô hấp Lamaze, cách kiểm soát đau, và cách sử dụng máy đếm cơn co thắt.

Túi đồ chuẩn bị đi sinh cũng được đặt sẵn trong cốp xe.

Vì vậy khi nước ối vỡ giữa đêm, tôi không hề hoảng loạn.

Bàn tay cầm vô lăng của Tạ Ngôn Tri hơi run. Anh nói anh vừa lo lắng, vừa kích động, lại có chút vui mừng.

Thỉnh thoảng tôi chỉ cười đáp lại một hai câu, phần lớn thời gian đều im lặng.

Tạ Ngôn Tri tưởng tôi đau quá nên không muốn nói chuyện bèn tăng tốc thêm một chút.

Thu Vũ Miên Miên

Khung cảnh thành phố về đêm lướt qua ngoài cửa sổ xe. Nhìn những chiếc xe qua lại, lòng tôi vẫn luôn căng như dây đàn.

Cho đến khi xe an toàn đến bệnh viện.

Lúc này tôi thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa bụng, khẽ nói: "Ngoan nào, họ đã cho phép con chào đời rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

20 Không biết bao nhiêu lần tôi đã bị Tạ Ngôn Tri kéo vào bàn chuyện đặt tên cho em bé.

Lần nào tôi cũng nói: "Không cần vội đâu."

Kết quả là bây giờ, mọi người đều gọi bé con nặng bốn cân là "bé cưng."

Tạ Ngôn Tri ngồi bên cạnh tôi, nắm tay tôi hôn từng chút một, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Tôi cũng mỉm cười theo anh.

Bác sĩ nói tôi có thể xuất viện sau năm ngày.

Tôi hỏi bác sĩ xem liệu có thể ở lại thêm vài ngày không.

"Vì sao?"

Tất nhiên là tôi không có lý do chính đáng, chỉ nhỏ giọng đáp: "Vì một số chuyện không lường trước được."