Nghĩ vậy, vành mắt ta càng đỏ hơn.
Thế nhưng, phụ thân lại hiểu nhầm rằng ta đang lo lắng cho Lục Mạnh Niên.
Sắc mặt vốn đã hòa hoãn nay lại căng cứng trở lại.
Một lúc sau, ông thở dài một hơi.
"Con thực sự thích tiểu tử họ Lục ấy đến vậy sao? Dẫu cho hắn... hắn đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với con!"
A?
Ta ngẩng đầu, nhìn phụ thân bằng đôi mắt đẫm lệ.
Không hiểu rốt cuộc Lục Mạnh Niên đã làm chuyện gì khiến ông tức giận đến thế.
Ta vô thức lắc đầu: "Không có—"
Chẳng ngờ phụ thân càng nổi giận hơn:
"Đến nước này con vẫn còn muốn nói dối để bao che cho hắn!"
Ta: "?"
Không phải chứ, phụ thân, rốt cuộc người đang nói gì vậy?
Mãi mới khiến phụ thân tin rằng Lục Mạnh Niên chưa hề làm gì ta.
Nhưng khi giải thích vì sao ta không còn thích hắn nữa, ta lại thấy khó xử.
Ta không muốn nói dối phụ thân.
Vò đầu bứt tai một hồi, ta bỗng nảy ra một ý.
Ta kéo phụ thân về viện của mình.
Đợi ta lục lọi mãi mới tìm được giấy bút, lại phát hiện trong viện đã có quỳ kín một đống người.
Ta sững sờ: "Phụ thân?"
"Con gái à."
Sắc mặt phụ thân vốn đang âm trầm, nay ráng nặn ra một nụ cười, giọng nói ôn hòa:
"Viện này của con quá nhỏ, phụ thân sẽ đổi cho con một cái khác.
Lần này về, phụ thân còn mua cho con không ít trang sức, y phục mới, những món đồ cũ trước kia, bỏ hết đi!"
Nói đến cuối cùng, giọng phụ thân như nghiến răng nghiến lợi.
13.
Rốt cuộc, không chỉ sân viện, y phục, trang sức đều đổi mới.
Ngay cả đám nha hoàn, ma ma bên cạnh ta cũng bị đổi đi hết.
Nhất là mấy bộ y phục ta thích nhất, phụ thân trực tiếp sai người thiêu hủy.
Ông tự mình giám sát, thỉnh thoảng còn bật ra mấy tiếng cười lạnh.
Vì chuyện này, ta đ.â.m ra giận dỗi với phụ thân,
Chạy sang cách vách kể với Tiêu Hoài Phon, rằng phụ thân lần này về thực không nói đạo lý chút nào.
"Những người đó đã theo ta bao năm nay, phụ thân nói đuổi là đuổi, không lưu tình chút nào! Còn cả số y phục kia nữa, nhiều bộ ta còn chưa kịp mặc…"
Nói đoạn, ta không khỏi xót xa.
Nào ngờ Tiêu Hoài Phong nghe xong lại bật cười.
Hắn nói với vẻ ẩn ý:
"Ngươi nói phụ thân ngươi không biết điều, lại không hề biết còn có kẻ không biết điều hơn nữa cơ."
Ta hỏi là ai, hắn lại không chịu nói.
"Thôi được."
Ta thở dài, cũng không truy hỏi thêm.
Chỉ nhìn hắn, lộ vẻ lo lắng:
"Sao đến giờ ngươi vẫn chưa hết phong hàn? Không cần ta tìm đại phu giỏi hơn đến xem thật sao?"
Sắc mặt Tiêu Hoài Phong thoáng cứng lại.
"A Ngu."
Hắn do dự một lúc, như thể đang hạ quyết tâm:
"Cái tên Lục—"
"Rầm!"
Một tiếng rầm đinh tai nhức óc cắt ngang lời Tiêu Hoài Phong.
Ta nhận ra người vừa xông vào chính là một trong những hộ vệ đã mang Lục Mạnh Niên đi.
Hắn liếc Tiêu Hoài Phong một cái, bước tới trước mặt ta.
Vẻ mặt lạnh tanh: "Tạ cô nương, chủ tử ngất xỉu rồi."
Ta im lặng một lát, rồi quay sang hỏi Tiêu Hoài Phong:
"Vừa nãy ngươi muốn nói Lục gì cơ?"
"Không có gì."
Tiêu Hoài Phong cũng lạnh lùng không kém:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-10.html.]
"Vị Lục đại phu kia cũng không tệ lắm, ta cảm thấy nên đổi là đổi đám hộ vệ trong phủ ta thì hơn."
Ta nhìn ra ngoài cửa, thấy một đống người nằm la liệt.
Trong đó hình như còn có cả mấy hộ vệ của Tạ phủ.
Thầm nghĩ, có lẽ ta cũng nên về nói với phụ thân chuyện này.
Tất nhiên, với điều kiện là ta có thể bình an trở về.
14.
Ta không ngờ Lục Mạnh Niên lại yếu ớt đến mức bị quả hạch đào bằng sắt của phụ thân nện trúng mà tái phát vết thương cũ.
Lúc thấy ta.
Hắn thoáng ngẩn người.
Sau đó theo bản năng giấu vật trong tay ra sau.
"A Ngu..."
Ánh mắt lóe lên, thấp thoáng nét chột dạ.
Ta bĩu môi.
Thầm nghĩ che che giấu giấu cái gì.
Chẳng qua chỉ là một bộ y phục màu đỏ mà thôi.
Ta không thích màu đỏ.
Ngược lại, đã thấy Tang Dao Dao mặc đồ đỏ mấy lần.
Đám hộ vệ kia cũng đúng là mắt mù.
Nói gì mà Lục Mạnh Niên vì ta nên mãi không chịu hồi kinh.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Nói chỉ có ta mới khuyên được hắn quay về.
Ban ngày ban mặt mà cũng bịa chuyện không chớp mắt.
Dù sớm đã quyết định buông bỏ tình cảm với Lục Mạnh Niên.
Nhưng khi thấy Lục Mạnh Niên bị thương nặng, nằm trên giường mà vẫn cầm đồ của Tang Dao Dao.
Ta vẫn không nhịn được nỗi chua xót trong lòng.
"Hôm đó là phụ thân không đúng."
Nhưng nghĩ đến mục đích tới đây.
Ta vẫn chủ động bước lên, thấp giọng xin lỗi: "Nếu chàng còn giận, ta thay phụ thân bồi tội."
Lục Mạnh Niên bỗng dưng trầm mặc.
Ta tinh ý thấy mu bàn tay đặt trên chăn của hắn nổi gân xanh.
Ngón tay siết chặt, rồi lại buông ra.
Như thể đang cực lực kiềm chế điều gì.
Chẳng lẽ hắn giận đến mức muốn đánh ta?
Ta lẩm bẩm.
Chợt nghe giọng Lục Mạnh trầm xuống: "A Ngu, muốn nàng làm gì cũng được sao?"
Ta sững người, hơi do dự: "Ta... ta không giỏi chăm sóc người khác lắm. Nếu chàng muốn, nếu chàng muốn—"
Ta cắn răng.
Vừa định nói rằng ta cũng có thể học.
Thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Lực đạo không lớn.
Nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Mạnh Niên chợt cúi xuống.
Một nụ hôn rất khẽ rơi vào mặt trong cổ tay ta.
Sau đó là một cơn đau nhói.
Lục Mạnh Niên khẽ cắn lấy vùng da mềm nơi cổ tay ta, răng nanh nhẹ nhàng day day.
Cổ họng hắn còn khẽ rên lên một tiếng thỏa mãn.
Ta cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài ấy rũ xuống.
Và đôi môi đỏ thẫm.
Ta hoảng đến mức nói cũng không tròn câu:
"Lục, Lục Mạnh Niên..."
"A Ngu ở lại bên ta, được không?"
Lục Mạnh Niên ngẩng đầu, nhìn ta với đôi mắt cong cong.
Đầu óc ta trống rỗng.
Đây tuyệt đối không phải là Lục Mạnh Niên!
Hắn không thể làm ra hành vi vô lại như vậy!