Nghĩ rằng sau này cũng không cần dùng nữa, bèn sai người mang cho Tang Dao Dao.
Không ngờ hôm nay hai người bọn họ đều sử dụng.
Đúng là tâm linh tương thông.
Ta nặn ra một nụ cười giả tạo:
"Ta thấy màu này rất hợp với biểu tỷ, nên đã tặng nàng ấy."
Lục Mạnh Niên ngơ người nhìn ta, trong mắt dường như có chút ấm ức.
"Vậy còn ta?"
"Chàng—"
"A Ngu!"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Hai mắt ta sáng bừng, không buồn suy nghĩ câu nói của Lục Mạnh Niên kỳ quái thế nào.
Sau khi hất tay hắn ra, ta nhấc váy chạy về phía sau.
"Phụ thân!"
11.
Phụ thân đã về.
Nghĩ đến những ngày qua ăn không ngon, ngủ không yên, lại còn phải thấp thỏm lo lắng sợ hãi.
Ta không nhịn được sự tủi thân mà nhào vào lòng phụ thân, ôm chặt không buông.
"Sao vậy?"
Phụ thân thu lại nụ cười, ánh mắt lướt qua hai người phía trước, giọng nói trầm xuống:
"Là ai bắt nạt bảo bối của ta?"
Sát khí lóe lên.
Vẻ mặt Tang Dao Dao cứng đờ, theo bản năng định trốn ra sau lưng Lục Mạnh Niên.
Còn Lục Mạnh Niên thì không nói lời nào.
Đôi mắt đen tuyền ấy, dường như đã đánh mất sự điềm tĩnh ngày thường.
Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào ta.
Bồn chồn, bất an…
Những cảm xúc đó cuối cùng đều bị hắn mạnh mẽ đè xuống, hóa thành một loại dục vọng đặc quánh.
"Không có gì."
Nghĩ đến việc cả hai người kia đều không thể đắc tội.
Ta sụt sịt, ủ rũ nói:
"Chỉ là con nhớ phụ thân quá thôi."
Từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân thu lại mọi dã tâm, một lòng một dạ chăm sóc ta.
Ta chưa từng xa phụ thân lâu đến thế này.
"Phụ thân đã xử lý xong chuyện rồi chứ?"
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Nửa tháng trước, phụ thân đột nhiên nói có việc gấp phải đi ngay trong đêm.
Thậm chí ngay cả ta cũng không biết ông đã đi đâu.
"Ừm."
Ánh mắt phụ thân vô tình lướt qua Lục Mạnh Niên, nhưng rất nhanh đã thu về.
Ông đưa tay xoa đầu ta:
"Phụ thân mang về không ít đồ, A Ngu có muốn xem không?"
"Muốn ạ!"
Ta vội đáp.
Nhưng trước khi đi xem bảo bối, ta còn một chuyện quan trọng hơn phải nói.
Ta kéo tay áo phụ thân:
"Phụ thân, con—"
"Mấy ngày nữa ta sẽ hồi kinh."
Lục Mạnh Niên đột ngột cắt ngang lời ta.
Chiếc phát quan hồng ngọc trên đầu không biết đã bị tháo xuống từ khi nào.
Hắn quỳ thẳng người trước mặt phụ thân.
Quỳ, quỳ xuống luôn?!
Đây chính là Thái tử đương triều đấy!
Ta giật nảy mình, quay sang nhìn phụ thân.
Nhưng ngoài dự liệu, sắc mặt phụ thân vô cùng bình thản:
"Đã tìm được người nhà?"
"Vâng."
"Vậy thì về đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Phụ thân khẽ cười, nhưng ánh mắt lại sắc như dao:
"Quỳ trước mặt ta là có ý gì?"
"Trước khi hồi kinh, muốn xin người đáp ứng một việc."
"Xin cái gì?"
"Xin—"
Lục Mạnh Niên thoáng dừng lại, ngước mắt nhìn ta.
Hắn vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Nhưng sâu trong đôi mắt ấy lại tràn ngập một thứ cảm xúc nồng đậm khiến ta vô thức quay đi.
Không biết thứ cảm giác kỳ quái ấy đến từ đâu.
Cuối cùng, Lục Mạnh Niên cũng không nói ra điều hắn muốn cầu xin.
Chỉ lặng lẽ dập đầu mấy cái với phụ thân.
Nhưng mỗi lần hắn dập đầu, sắc mặt phụ thân lại càng trở nên khó coi.
Cuối cùng, mặt ông đanh lại, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu:
"Tên khốn kiếp này!"
Rồi dùng quả thiết hạch đào trong tay, ném thẳng về phía Lục Mạnh Niên.
Đập thẳng vào trán hắn.
Một dòng m-á-u đỏ tươi uốn lượng chảy dọc theo gò má, cuối cùng nhỏ xuống đất.
Nhưng Lục Mạnh Niên vẫn quỳ thẳng tắp, như chẳng hề cảm thấy đau đớn.
"Lục công tử!"
"Phụ thân!"
Tang Dao Dao lập tức chắn trước người Lục Mạnh Niên, vẻ mặt cảnh giác.
Ta cũng vội vã kéo phụ thân lại, tận tình khuyên nhủ:
"Phụ thân đừng động thủ, có chuyện gì thì từ từ nói!"
"Ta chẳng có gì để nói với tên súc sinh này!"
Phụ thân dường như đã giận đến cực điểm, lại gọi người tới:
"Lôi hắn ra ngoài cho ta!"
"Không được!"
Ta lập tức thất kinh, sắc mặt tái mét.
Bởi vì những hàng chữ đã lâu không xuất hiện, nay lại hiện ra trước mắt ta—
【Cha của nữ phụ ra tay ác quá rồi! Nam chính sắp hủy dung luôn rồi!】
【Yên tâm, nam chính cố ý không tránh đấy! Dù sao để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ biết người nhà họ Tạ đối xử tệ bạc với hắn, như vậy khi hồi kinh mới có cớ đoạn tuyệt quan hệ!】
【Ám vệ của nam chính đều đang âm thầm quan sát! Tạ gia chẳng thể hung hăng bao lâu nữa đâu!】
Thì ra, thì ra tất cả đều là cố ý?!
Lòng ta lạnh ngắt.
Ta lo rằng một khi Lục Mạnh Niên rời đi, đám ám vệ kia sẽ lập tức ra tay tiêu diệt Tạ gia.
Ta cắn chặt răng, chắn trước mặt Lục Mạnh Niên:
"Hắn bị thương rồi, không thể đi được!"
Dù có đi.
Cũng tuyệt đối không thể mang theo vết thương và hận ý với nhà họ Tạ mà đi!
12.
Nhưng Lục Mạnh Niên cuối cùng vẫn rời đi.
Là bị một đội hộ vệ xông vào mang đi.
Tên đầu lĩnh hộ vệ lúc đi, sắc mặt đen kịt, còn buông lời đe dọa.
Nói Tạ gia ta thương tổn chủ tử của hắn, nhất định sẽ phải trả giá đắt!
Tang Dao Dao cũng theo đó mà rời đi.
Nàng ta vốn đã ghét ta, ắt hẳn sẽ nhân cơ hội này để gièm pha ta trước mặt Lục Mạnh Niên.
Nghĩ đến thân phận của Lục Mạnh Niên, ta không kìm được nỗi hoảng sợ, vội kéo lấy tay áo của phụ thân:
"Phụ thân, Lục Mạnh Niên hắn—"
Ta muốn nói, Lục Mạnh Niên là Thái tử.
Nhà ta về sau ắt sẽ gặp phải họa lớn mà ngay cả phụ thân cũng không thể giải quyết.
Không thể để Lục Mạnh Niên ghi hận Tạ gia.
Nhưng những lời này, ta không sao nói ra được.
Như thể có gì đó ngăn cản ta nói ra thân phận của Lục Mạnh Niên.
Cùng với bí mật ẩn sau những dòng chữ ấy.