Thế nên, thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, ta vung tay lên.
"Chát."
15.
Phụ thân nện vào đầu Thái tử đương triều.
Ta tát vào mặt Thái tử đương triều.
Hỏi: Tạ gia có còn đường sống không?
Nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi này.
Ta trơ mắt nhìn Lục Mạnh Niên bị ta đánh đến lệch đầu.
Mái tóc đen xõa xuống, che đi phần lớn biểu cảm trên gương mặt hắn.
May thay, Lục Mạnh Niên dường như không để bụng.
Ngược lại, hắn nhìn ta như thể ta đã bị dọa sợ.
Hàng mi dài và dày lặng lẽ cụp xuống.
Hắn cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói, khẽ thì thầm: "Đừng sợ ta."
Ta có chút xấu hổ rụt tay về.
Nghĩ bụng, không phải là sợ, chỉ là quá kinh ngạc thôi.
Yên tĩnh một lúc.
Lục Mạnh Niên bỗng hỏi: "Bộ y phục này, hình như ta chưa từng thấy nàng mặc qua."
"Ừm."
Ta cũng không muốn nhắc đến chuyện này, liền nhanh chóng đáp:
"Y phục trước kia đều bị phụ thân ta vứt hết, đốt hết rồi."
Lục Mạnh Niên có chút ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Đốt thì đốt, cũng chẳng phải thứ gì đáng giá."
Hắn có vẻ mệt mỏi.
Liền sai người dẫn ta đi nghỉ trước.
Thế nhưng, vừa bước ra khỏi gian phòng đó chưa được mấy bước.
Thính lực nhạy bén làm ta nghe được những tiếng rên rỉ trầm thấp của Lục Mạnh Niên.
Thỉnh thoảng còn xen lẫn mấy hơi hổn hển.
Người này bị thương nặng đến vậy sao?
Ta không khỏi thấp thỏm bất an.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Cho đến tối, có người hầu mang y phục mới đến.
"Ngay cả tú nương của phủ Tạ cũng bị các ngươi đưa tới à?"
Nhìn bộ y phục với kiểu dáng quen thuộc, ta ngơ ngác hỏi.
Dĩ nhiên không nhận được câu trả lời nào.
Thuộc hạ của Lục Mạnh Niên đều giống chủ tử của bọn họ.
Đều là loại hồ lô miệng kín.
Ta cũng không tức giận mấy.
Dẫu sao thì, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Sáng mai ta còn phải nghĩ cách lấy lòng chủ tử nhà bọn họ.
Ta thở dài.
Tưởng mình sẽ mất ngủ.
Nhưng vừa mở mắt nhìn trừng trừng đỉnh giường một lúc, ta đã dần cảm thấy buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng còn tưởng rằng mình đang ở phòng ngủ trong tiểu viện của Tạ phủ.
Vẫn là sân viện cũ ấy.
Sân viện mới đổi tuy lớn hơn, đẹp hơn.
Nhưng ta luôn cảm thấy không quen.
Thậm chí còn chẳng bằng nơi mà Lục Mạnh Niên sắp xếp cho ta.
Nếu phải nói có gì không tốt.
Thì chính là nơi này quá nhiều muỗi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người ta nổi không ít nốt đỏ.
Tay cũng mỏi nhừ không nhấc lên nổi.
Chẳng có nhẽ đêm qua đã đập muỗi trong mơ suốt cả đêm ?
Ta nghĩ vậy, nhưng cũng chẳng để tâm lắm.
Chỉ là sau một đêm, mặt Lục Mạnh Niên lại càng sưng tấy hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-11.html.]
Dấu tay hằn rõ đến mức khiến ta cũng có chút chột dạ.
Thế nhưng, dường như tâm trạng hắn lại cực kỳ vui vẻ.
Đặc biệt là khi ánh mắt chạm đến bộ y phục mới mà hạ nhân trong phủ hắn đã mang đến cho ta.
Dường như có một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên trong đôi mắt đen ấy, khiến cả người hắn hân hoan lên trông thấy.
Thật kỳ lạ.
Ta cảm thấy khó hiểu, thậm chí lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhất là ta cứ ngỡ mình bị bắt đến đây là để hầu hạ Lục Mạnh Niên, sau đó bị hắn nhục mạ một phen.
Nhưng trên thực tế, những ngày ta ở đây lại có phần thoải mái hơn cả khi còn ở Tạ phủ.
Lục Mạnh Niên không hề hạn chế ta điều gì.
Ngược lại còn dung túng ta vô điều kiện.
Dường như đúng theo lời hắn đã nói—
Chỉ cần ta ở lại bên hắn là đủ.
Chỉ đơn giản như vậy.
Những điều khác thường đêm ấy, dường như chỉ là ảo giác của ta.
Ban ngày, Lục Mạnh Niên vẫn lãnh đạm như trước.
Nhưng bất cứ yêu cầu nào của ta, hắn đều không cự tuyệt.
Thậm chí, ngay cả khi ta muốn viết thư báo bình an cho phụ thân, hắn cũng chẳng hề ngăn cản, còn sai người đích thân đưa đi.
Giống hệt như trước đây.
Có đôi lúc, ta thậm chí còn ngờ vực—liệu Lục Mạnh Niên có thực sự hận ta và Tạ gia như những dòng chữ kia đã nói hay không.
Mãi cho đến khi ta gặp lại Tang Dao Dao.
Nàng dường như không hề ngạc nhiên khi thấy ta ở đây.
Chẳng qua ánh mắt nhìn ta không còn địch ý như trước nữa, thay vào đó là vài phần thương hại.
Nàng khẽ thở dài:
"Tạ Ngu, mau trốn đi."
Ta sững người.
16.
Tang Dao Dao nói, Lục Mạnh Niên đã hứa sẽ lập nàng làm Thái tử phi.
"Chẳng lẽ ngươi không thấy lạ khi hắn mang theo ta, một nữ tử không thân không thích về kinh thành hay sao?"
Lời nàng khiến ta nhớ đến những con chữ cũng từng đề cập đến chuyện này—
Rằng Lục Mạnh Niên từ lâu đã trao tín vật định tình cho Tang Dao Dao.
Ta khẽ nhíu mày, hỏi:
"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc ta nên trốn đi?"
"Ngươi thực sự cho rằng điện hạ dịu dàng, nhún nhường là bởi có tình cảm với ngươi ư?"*
Tang Dao Dao ngạc nhiên nhìn ta, lắc đầu, giọng điệu có chút không tin nổi:
"Tạ Ngu, ngươi vẫn luôn được phụ thân bảo vệ quá mức, đến nỗi chẳng hiểu gì về thế gian. Hắn xưa nay căm ghét thân phận đồng dưỡng phu xung hỉ của mình, thậm chí còn xem đó là một nỗi nhục. Hắn muốn báo thù phụ thân ngươi, muốn ngươi yêu hắn, muốn ngươi vì tình mà thống khổ, mà đi-ê-n dại đến mức tìm chêc!"
Ta lặng người đi.
Ngẩng đầu nhìn Tang Dao Dao, vừa kinh ngạc lại vừa căm phẫn:
"Ta không thông minh, nhưng cũng không đến nỗi ngốc nghếch!"
Ta đã từng thích Lục Mạnh Niên như thế nào.
Chỉ cần hắn không đối xử với ta lạnh nhạt như thế, hoặc giả biểu hiện thân cận một chút, thì có lẽ ta đã sẵn lòng một lòng một dạ với hắn rồi.
"Nhưng ngươi xem, đến cả chạm một cái hắn cũng không chịu. Chỉ cần ta vô tình bắt gặp lúc hắn thay y phục, hắn liền vội vàng quấn chặt áo lại, như thể sợ ta nhìn thấy dù chỉ một chút… Ngươi nói hắn đang quyến rũ ta, muốn ta yêu hắn đến mức sống ch-ế-t vì tình ư?"
Lời ta chất chứa oán giận.
Tang Dao Dao cũng im lặng.
Một lát sau, nàng lẩm bẩm:
"Thì ra cũng không ngốc."
Rồi khẽ cắn môi, tiếp tục vứt ra một dụ dỗ lớn hơn.
"Ngươi không muốn biết chân tướng chuyện Tạ gia tan cửa nát nhà sao?"
Chỉ một câu ấy.
Đã thành công khiến ta tỉnh táo trở lại.
"Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?"
Những dòng chữ kia đã rất lâu không còn tiết lộ tin tức hữu dụng nào nữa.
Đến tận bây giờ, ta vẫn không biết Tạ gia sau này đã gặp phải chuyện gì.
Càng không thể tìm ra cách để thoát khỏi kiếp nạn.
"Rất đơn giản," Tang Dao Dao nở nụ cười giảo hoạt, "Ngươi khiến Lục Mạnh Niên theo ta hồi kinh."