Niên Niên Hữu Ngu

Chương 6



Sa bàn đó bị bà tử bên cạnh ta đá nát.  

 

Bà ta còn ngang ngược quở trách Lục Mạnh Niên ham chơi, khiến ta phải tìm hắn rất lâu.  

 

Lục Mạnh Niên im lặng không nói gì,

 

Chỉ cúi đầu, mặt không chút cảm xúc nhìn sa bàn bị giẫm đạp hết lần này tới lần khác.  

 

Chuyện như vậy đã quá quen thuộc.  

 

Phụ thân nói, Lục Mạnh Niên chỉ là nô tài được mua về để hầu hạ ta, không có lý nào chủ tử lại phải đi tìm nô tài.  

 

Nhưng thực ra, ngày đó hắn bị bệnh, là ta cho phép hắn về nghỉ ngơi.  

 

Nhưng ta ham chơi quá mức, quên mất chuyện này.

 

Còn ầm ĩ đòi Lục Mạnh Niên đến chơi cùng.  

 

Ngay lúc bà tử sắp giơ tay đánh xuống, ta vội quát lớn:  

 

"Dừng tay!"  

 

Gương mặt trắng trẻo của Lục Mạnh Niên vẫn còn đỏ ửng lên một cách bất thường.  

 

Đôi mắt đen láy chỉ yên lặng nhìn ta.  

 

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Dù có bị trách phạt, hắn vẫn là giữ vẻ bình tĩnh, vô cảm.  

 

Bị hắn nhìn như vậy, ta thấy chột dạ, cũng không biết phải làm sao.  

 

Cũng không biết sao, ta đột nhiên nảy ra một ý, nhỏ giọng hỏi:  

 

"A Lục muốn đọc sách à?"  

 

Con ngươi đen láy lóe lên một tia sáng, rồi nhanh chóng vụt tắt.  

 

Lục Mạnh Niên không đáp, chỉ nói:  

 

"Lần này tiểu thư muốn chơi gì?"  

 

Ta không thích vẻ mặt c.h.ế.t lặng của Lục Mạnh Niên chút nào.  

 

Vậy nên, ta nói:  

 

"A Lục, ngươi cười với ta một cái, ta liền cho ngươi đi học, được không?"  

 

"……"  

 

"Thật mà!"  

 

Ta chưa từng thấy Lục Mạnh Niên cười bao giờ.  

 

Nhưng hôm ấy, hắn trầm mặc hồi lâu, rồi sau đó cố gắng nhếch khóe môi, gượng gạo bắt chước nụ cười của những người xung quanh.  

 

Thực ra, chẳng đẹp chút nào.  

 

Nhưng ta vẫn quấn lấy phụ thân, buộc ông đưa hắn đến thư viện học tập.  

 

Mọi chuyện đáng ra vẫn ổn thỏa.  

 

Khoảng thời gian đó, Lục Mạnh Niên thân thiết với ta hơn trước. 

 

Thỉnh thoảng, hắn còn chủ động kể ta nghe chuyện ở thư viện.  

 

Cho đến một ngày, ta lại bị sốt cao.  

 

Thật ra là do ta ham chơi, không chịu nghe lời, nghịch nước rồi nhiễm lạnh.  

 

Nhưng phụ thân lại trút mọi tội lỗi lên Lục Mạnh Niên, cho rằng vì hắn mãi đến thư viện mà không ở cạnh ta.  

 

Sau khi ta khỏi bệnh, Lục Mạnh Niên lại quay về dáng vẻ trước kia.  

 

Chỉ im lặng theo sau ta suốt cả ngày.  

 

Mãi sau này, ta mới biết, ngày đó, phụ thân bắt Lục Mạnh Niên quỳ giữa sân.  

 

Tự tay thiêu rụi hết thảy sách vở trong phòng hắn, từng quyển từng quyển một.  

 

Ta biết phụ thân không đúng.  

 

Nhưng ta là người không có tư cách để trách ông nhất.  

 

Ta chỉ có thể lén lút sai người mua sách đưa cho Lục Mạnh Niên.  

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, chuyện này cũng bị phụ thân phát hiện.

 

Ta không còn bạc, đành phải lừa lấy của Tiêu Hoài Phong.  

 

Lại nhờ hắn tìm giúp một vị lão tú tài, âm thầm giải đáp thắc mắc cho Lục Mạnh Niên. 

 

Hiện tại, trong tay Tiêu Hoài Phong vẫn còn một xấp khế ước vay nợ ta đã ký năm xưa.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Chỉ là, những chuyện này, Lục Mạnh Niên hoàn toàn không hay biết.  

 

Khi đó, ngay cả sách ta đưa tới, hắn cũng chẳng nhận.  

 

Ta chỉ đành giấu hắn mà thôi.  

 

Thực ra, mọi chuyện sớm đã có manh mối.  

 

Ánh mắt ta thoáng ảm đạm, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhấn mạnh:  

“Lần này là thật!“

 

“Ta thực sự không còn thích Lục Mạnh Niên nữa!”  

 

Ta nói như c.h.é.m đinh chặt sắt.  

 

Hoàn toàn không nhận ra, Tiêu Hoài Phong dường như đang lơ đãng liếc về một góc nào đó phía sau ta.

  

Nét cười trong đáy mắt càng sâu thêm.

 

8.

 

Tiêu Hoài Phong không ngờ rằng, lần này trở về lại gặp được một chuyện thú vị đến vậy.  

 

Nhưng nói một cách công bằng,  

 

Hắn vẫn đứng về phía Tạ Ngu.  

 

Nếu Tạ Ngu thật sự không cần Lục Mạnh Niên nữa, hắn đương nhiên vui vẻ tán thành cả hai tay hai chân.  

 

Dù sao, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn sủng nàng như muội muội ruột thịt.  

 

Thế nhưng, khi lưỡi kiếm lạnh lẽo kề ngang cổ hắn, thậm chí còn để lại một vệt máu.

  

Tiêu Hoài Phong rốt cuộc nhịn không được mà muốn cùng Tạ Ngu đoạn tuyệt một thời gian.  

 

“Ngươi đủ chưa hả?”

  

Hắn nghiến răng, căm tức nhìn người trước mặt.  

 

Trong lòng thầm nghĩ, hộ vệ trong phủ vẫn nên đổi một đám khác.

 

Chỉ một người mà cũng không cản nổi!  

 

Lục Mạnh Niên vẫn lời ít mà ý nhiều: “Khế ước.”  

 

Giống như cái đêm hắn bị người ta lôi dậy từ trên giường.

 

Người này cũng chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ:  

“Túi hương.”  

 

Tiêu Hoài Phong sững lại một lát, mới kịp nhận ra Lục Mạnh Niên đang nói gì.  

 

“Ngươi điên rồi à?” Hắn không nhịn được chửi một câu,“Đều là đồ từ bao nhiêu năm trước rồi!”  

 

Hắn đương nhiên không cho rằng Lục Mạnh Niên muốn thay Tạ Ngu trả nợ.  

 

Chỉ bởi vì đó là khế ước mà chính tay Tạ Ngu viết ra.  

 

Tên điên này, đơn giản là muốn độc chiếm mọi thứ liên quan đến Tạ Ngu mà thôi.  

 

Lục Mạnh Niên không nói gì.

 

Chỉ lặng lẽ ngước nhìn hắn bằng đôi mắt đen u ám.

 

Một cơn rùng mình bỗng chốc chạy dọc sống lưng Tiêu Hoài Phong.  

 

Cuối cùng, hắn vẫn vừa chửi bới vừa đi tìm lại đống khế ước năm xưa mà Tạ Ngu đã đưa cho mình.  

 

Tổng cộng có mười ba tờ.  

 

Trời mới biết lúc hắn lôi được tờ cuối cùng từ dưới chân bàn ra, hắn đã vui đến chừng nào.  

 

“Chỉ có bấy nhiêu.”  

 

Tiêu Hoài Phong mặt đen như than, ném đống khế ước cho đối phương.  

 

Lục Mạnh Niên lập tức cau mày.

 

Dường như cực kỳ không hài lòng với hành động thô bạo của Tiêu Hoài Phong. 

 

Hắn cẩn thận trải từng tờ khế ước ra xếp cho đều, gấp lại ngay ngắn, sau đó dùng khăn tay bọc lại cẩn thận.  

 

Tiêu Hoài Phong vô tình liếc qua, nhịn không được mà tặc lưỡi.  

 

Nếu hắn không nhìn nhầm.

 

Thì một góc của cái khăn kia cũng đủ để trả mấy chục lượng bạc của đống khế ước này rồi.  

 

Xem ra, nha đầu A Ngu kia không gạt người.  

 

Lục Mạnh Niên quả thực đã tìm được thân thích trong kinh thành, thân phận hiển hách.