Niên Niên Hữu Ngu

Chương 7



Đúng là phí của trời, phí của trời mà!  

 

Tiêu Hoài Phong khẽ nhếch môi, thực sự không muốn nhìn thêm nữa.  

 

Nhưng đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.  

 

Không biết từ khi nào, mỗi một món đồ mà Tạ Ngu đưa cho hắn, cuối cùng đều rơi vào tay Lục Mạnh Niên.  

 

Toàn dựa vào Lục Mạnh Niên tranh giành, cướp đoạt.  

 

Ban đầu, Lục Mạnh Niên đánh không lại hắn, mỗi lần đều bị hắn đè xuống đất đánh cho một trận thê thảm.  

 

Sau này, chẳng biết thế nào, người bị đánh lại thành hắn.  

 

Tuổi trẻ tính khí nóng nảy, cảm thấy đánh thua người ta thực sự quá mất mặt, không dám nói ra ngoài.

  

Mỗi lần gặp nhau là đánh trước đã.  

 

Nhưng về sau, Tiêu Hoài Phong dần cảm thấy có gì đó không đúng.  

 

Đặc biệt là khi thân thủ của Lục Mạnh Niên càng lúc càng tinh tiến.  

 

Đến khi nhận ra, hắn lập tức nổi giận:  

“Ngươi lấy ta làm đối luyện đấy hả?”  

 

Lúc ấy, Lục Mạnh Niên đang cẩn thận bảo vệ một xâu kẹo hồ lô mà hắn vừa đoạt được.  

 

Là Tạ Ngu cho.

 

Nhưng dùng bạc của Tiêu Hoài Phong để mua.  

 

Nghe vậy, Lục Mạnh Niên liếc Tiêu Hoài Phong đang nằm bò trên đất một cái.

 

Cũng không phủ nhận, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.  

 

Vì thế Tiêu Hoài Phong càng giận hơn.  

 

Hắn đã nói mà!  

 

Nha đầu Tạ Ngu kia vốn hào phóng, gặp ai cũng muốn cho thứ gì đó.  

 

Cớ sao Lục Mạnh Niên không đi cướp của người khác, mà cứ nhằm vào hắn?  

 

Tiêu Hoài Phong phẫn nộ:  

“Nếu ngươi thực sự muốn học quyền cước công phu, thì tùy tiện tìm một hộ vệ trong Tạ phủ là được mà!”  

 

“Bọn họ sẽ không dạy.”  

 

Giọng Lục Mạnh Niên vẫn thản nhiên.  

 

Tiêu Hoài Phong sững sờ, lúc này mới nhớ ra thân phận xấu hổ ở Tạ phủ của người trước mặt.  

 

“Ngươi không sợ bị phát hiện sao?”  

 

Lục Mạnh Niên không đáp.  

 

Lúc đó, Tiêu Hoài Phong chỉ tặc lưỡi, buông một câu:  

 

“Ngươi cũng chỉ dựa vào việc A Ngu thích ngươi mà thôi.”  

 

“Ngươi từ trước đến nay đều ỷ vào việc A Ngu thích ngươi.”  

 

Một túi bạc nặng trịch được đặt xuống trước mặt hắn.  

 

Tiêu Hoài Phong biết Lục Mạnh Niên lại muốn cắt đứt liên hệ giữa hắn và Tạ Ngu.  

 

Hắn cười nhạt, khi ngước lên nhìn Lục Mạnh Niên, trong mắt lóe lên vài phần khiêu khích:  

 

“Nhưng hôm nay ngươi cũng nghe thấy rồi đấy,  A Ngu nói, nàng không thích ngươi nữa.”  

 

Hắn có thể nhìn ra, khi nói câu này, Tạ Ngu vô cùng nghiêm túc.  

 

Nha đầu này từ nhỏ đã được nuông chiều, làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ hào hứng được ba phút.  

 

Duy chỉ có thích Lục Mạnh Niên, lại thích suốt nhiều năm như vậy.  

 

Nếu muốn nói, hắn cho rằng không đáng.  

 

Lục Mạnh Niên này thực sự nguy hiểm.

 

Bằng không, Tạ thúc cũng sẽ không nhiều lần ra tay áp chế.  

 

Chỉ tiếc, ngay cả lão hồ ly như Tạ thúc cũng nhìn nhầm, cứ tưởng con sói con bị chặt đứt nanh vuốt, lại bị thuần dưỡng nhiều năm thì sẽ hóa thành chó nhà.  

 

Nhưng nay sói con đã mọc lại móng vuốt, răng nanh.  

 

Tiêu Hoài Phong thu lại dáng vẻ bỡn cợt thường ngày, hiếm khi lộ ra vài phần sát ý.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-7.html.]

 

"Ta không biết ngươi rốt cuộc là ai. Nhưng nếu ngươi đã chọn con đường này, thì đừng dây dưa với A Ngu nữa!"  

 

Ngày ấy trên phố, hắn nhìn thấy rõ ràng.  

 

Tết Nguyên Tiêu, người đông như nêm, Tang Dao Dao vẫn ngỡ rằng mình luôn được Lục Mạnh Niên che chở.  

 

Nào ngờ dưới lớp mặt nạ kia đã đổi thành người khác từ lâu.  

 

Mãi đến khi lấy đăng vương, Lục Mạnh Niên mới xuất hiện.  

 

Nhưng những chuyện này, cũng chẳng cần phải nói cho A Ngu biết.  

 

Dù sao trong mắt người ngoài, đúng là Lục Mạnh Niên cùng Tang Dao Dao đi hội đèn.  

 

Mà Lục Mạnh Niên cũng chẳng phải người tốt.

 

Đối mặt với lời cảnh cáo và khiêu khích của Tiêu Hoài Phong, Lục Mạnh Niên mắt điếc tai ngơ.  

 

Hắn chỉ cẩn thận thu lại chiếc khăn, đặt ngay ngắn trước ngực.

 

Cùng một chỗ với túi hương kia.  

 

Tiêu Hoài Phong mất kiên nhẫn: "Lục Mạnh Niên!"  

 

"A Ngu không thể không thích ta."  

 

Đôi mắt đen kia nặng trịch, tựa hồ một tia sáng cũng chẳng thể lọt vào.  

 

Không có A Ngu bên cạnh, Lục Mạnh Niên không còn kiềm chế lệ khí trên người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Hoài Phong.  

 

Hắn nói:  

"A Ngu thích người như thế nào, ta sẽ như thế ấy.”

  

“Nếu nàng không thích ta nữa, nhất định là ta có chỗ không tốt, ta sửa là được."

 

9.

 

Tiêu Hoài Phong từ Hoài Thành mang rượu ngon về cho ta.  

 

Hương thơm nồng nàn, dư vị sâu lắng.  

 

Hắn nói dạo này thấy tâm trạng ta không tốt, bèn sai người mang đến cho ta vui vẻ một chút.  

 

Nghĩ đến chuyện sau khi phụ thân trở về, e là chẳng còn cơ hội uống thoải mái nữa.  

 

Ta không nhịn được mà tham lam uống thêm một chén.  

 

Kết quả, rượu này quá mạnh, đến nửa đêm người ta nóng bức khó chịu.  

 

Mơ mơ màng màng, ta bỗng cảm thấy trên người rất nặng.  

 

Dường như có ai đó không ngừng thủ thỉ bên tai ta:  

 

"A Ngu, A Ngu… A Ngu nương tử, nương tử…"  

 

Nương tử cái gì chứ!  

 

Ta còn chưa xuất giá đâu!  

 

Bị làm ồn đến phiền, ta bực bội đáp lại một câu: "Ta không phải nương tử của ngươi!"  

 

Chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.  

 

Đúng lúc ta tưởng có thể an ổn ngủ tiếp, đột nhiên trên mu bàn tay truyền đến một cảm giác nóng ẩm.  

 

Nhưng rất nhanh, liền có người cẩn thận lau đi.  

 

"A Ngu chính là nương tử của ta."  

 

Giọng người nọ khe khẽ, ấm ức phản bác:  "Nàng từng nói rồi, nương tử của ta chỉ có thể là nàng."  

 

Lời này… Ta quả thực đã từng nói với Lục Mạnh Niên.  

 

Thuở nhỏ sinh bệnh khó chịu, ta còn tưởng mình sắp chêc.  

 

Liền rưng rưng nước mắt nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Mạnh Niên, bắt hắn hứa rằng, nương tử của hắn chỉ có thể là ta.  

 

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Nếu ta chêc đi, hắn cũng không được cưới ai khác.  

 

Ta không nhớ rốt cuộc Lục Mạnh Niên có đồng ý hay không.  

 

Nhưng hắn đã chán ghét ta đến thế, chắc hẳn cũng sớm quên chuyện này rồi.  

 

"Chưa nói, chưa nói, chưa nói!"  

 

Giấc mộng này sao mà phiền phức thế!