Niên Niên Hữu Ngu

Chương 8



Ta đã định tránh xa Lục Mạnh Niên, vậy mà trong mơ vẫn còn mơ thấy chuyện liên quan đến hắn!  

 

Càng nghĩ càng bực, ta liền nói ra miệng.  

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

 

Thân hình người nọ đột nhiên cứng lại.  

 

"Nương tử không thích Lục Mạnh Niên sao?"  

 

"Không thích!"  

 

"Vì sao lại… không thích nữa?"  

 

Giọng nói khàn khàn, mang theo một chút run rẩy khó nhận ra.  

 

Ta không buồn đáp, chỉ cảm thấy buồn ngủ vô cùng.  

 

Nhưng người nọ lại cố chấp phải có được đáp án, hỏi hết lần này đến lần khác:  

 

"A Ngu vì sao không cần Lục Mạnh Niên nữa?"  

 

"Bởi vì hắn chán ngắt!"  

 

Bị quấy rầy đến phát cáu, ta nhắm mắt nói bừa một lý do:  

 

"Nói cũng không nói được, chạm cũng không chạm được.”

 

“Ta mới lại gần một chút, hắn đã lùi ngay về sau, ta chẳng khác nào tên lưu manh ức h.i.ế.p con nhà lành!”

 

“Bình thường kể chuyện thú vị cho hắn nghe, hắn cũng chỉ ngây ra, hồi lâu mới ‘ồ’ một tiếng, cứ như nói nhiều thêm một câu thì sẽ mất mạng vậy, càng đừng nói đến việc chủ động nói chuyện với ta.”

 

“Ta nuôi một con ch.ó còn biết nịnh nọt làm nũng, thế mà bao nhiêu năm qua, đừng nói lấy lòng thân cận, ngay cả một cái tượng gỗ Lục Mạnh Niên cũng chưa từng tặng ta, cái đèn hoa đăng mấy năm trước ta còn phải kì nèo mãi mới được!"  

 

Ban đầu ta chỉ định tùy tiện nói vài câu cho qua.  

 

Nhưng bị quấy nhiễu, men rượu lại bốc lên đầu.  

 

Ta càng nói càng thấy tủi thân.  

 

Dứt khoát ngồi dậy, đếm từng ngón tay mà kể tội Lục Mạnh Niên.  

 

Đến cuối cùng, giọng ta dần chùng xuống:  "Huống chi, Lục Mạnh Niên lại không thích ta, ta cũng—"  

 

"Thích chứ!"  

 

Người nọ vội vàng ngắt lời ta.  

 

Ta bực bội xoay đầu, thoáng chốc sững sờ.  

 

Ta cảm thấy mình mơ quá đà rồi.  

 

Bằng không, sao lại có thể trông thấy Lục Mạnh Niên quỳ một gối bên giường ta, khóe mắt ửng đỏ như vừa khóc?  

 

Hắn mím môi, nói rất khẽ nhưng rất nghiêm túc:  

 

"Ta thích nương tử."  

 

Vừa dứt lời, trên gương mặt trắng nõn kia, lập tức phủ một tầng mây hồng rõ rệt.  

 

Quả nhiên là mơ rồi.  

 

Sao Lục Mạnh Niên có thể nói thích ta, lại còn gọi ta là nương tử chứ?  

 

Ngay cả chuyện hồi kinh hắn cũng chẳng chịu nói với ta.  

 

Ta thẫn thờ nhìn hắn một lát.  

 

Sau đó kéo chăn nằm xuống, nhắm mắt.

 

Động tác liền mạch lưu loát.  

 

Cũng may hắn không tiếp tục quấy rầy ta nữa.  

 

Chỉ là nắm lấy tay ta, cẩn thận cọ cọ.  

 

Cổ họng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.  

 

Không ai quấy rầy, ta lại buồn ngủ.  

 

Cho đến khi người ngồi trước giường khẽ hỏi:  

 

"Nương tử đã nói Lục Mạnh Niên nhàm chán, vậy nương tử muốn hắn trở thành người thế nào?"  

 

Ta xoay người: "Tiêu Hoài Phong—"  

 

Ta muốn gọi Tiêu Hoài Phong đến đuổi kẻ phiền phức trong giấc mơ này đi.  

 

Nhưng thật sự quá mệt mỏi.  

 

Chỉ kịp thốt ra một cái tên, ta đã chìm sâu vào giấc ngủ.  

 

Hoàn toàn không hay biết người ngồi trước giường đã cứng đờ.  

 

Trong đôi mắt xưa nay luôn lạnh lùng, bỗng bốc lên ngọn lửa ghen tuông mãnh liệt.  

 

Ánh mắt rơi trên người ta, mang theo một loại chấp niệm quấn quýt không rời.

 

Một lúc lâu sau, hắn mới cúi người xuống.  

 

Môi khẽ chạm vào cổ tay ta, giọng hắn khe khẽ mà ấm ức:  

 

"Nương tử không được bỏ rơi ta..."  



 

10.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-8.html.]

 

Khế ước bán thân của Lục Mạnh Niên đã biến mất.  

 

Ta vốn dĩ đặt nó trong chiếc tủ nhỏ cạnh giường.  

 

Không biết sao bây giờ lại không tìm thấy nữa.  

 

Thôi vậy.  

 

Dù sao Lục Mạnh Niên cũng là Thái tử, khế ước bán thân này đối với hắn mà nói chẳng phải chuyện gì to tát.  

 

Ta nghĩ thông suốt, nhanh chóng gạt chuyện này qua một bên.  

 

Thế nhưng, Lục Mạnh Niên lại trở nên kỳ lạ.  

 

Rõ ràng nhất chính là—  

 

Hắn cuối cùng cũng không mặc mấy bộ y phục xám xịt kia nữa!  

 

Người này vốn đã có dung mạo xuất chúng.  

 

Giờ đây mái tóc đen dài được chải lên, rồi bó lại bằng một chiếc phát quan hồng ngọc.  

 

Trường bào màu nguyệt bạch càng tôn lên vẻ phong thần tuấn lãng.  

 

Ta không nhịn được mà ngắm thêm mấy lần.  

 

Trong lòng cảm thán, quả nhiên là có người trong lòng rồi, ngay cả một khúc gỗ cũng biết chải chuốt ăn diện.  

 

"A Ngu."  

 

Còn đang mải nghĩ, Lục Mạnh Niên đã đi đến trước mặt ta,

 

Trong tay còn cầm thứ gì đó.  

 

Ta nhìn kỹ hơn, bỗng kinh ngạc:  

 

"Tượng gỗ?"  

 

"Ừm."  

 

Hàng mi dài khẽ run.  

 

Lục Mạnh Niên hạ giọng:  

 

"A Ngu nói muốn có."  

 

"Tay ta vụng về, làm không đẹp lắm, A Ngu đừng chê."  

 

Hắn nói nhiều hơn hẳn.  

 

Nhưng có lẽ không quen nói những lời này.

 

Giọng điệu ngập ngừng, đứt quãng mấy lần.

 

Một câu nói được vấp váp, khó khăn.  

 

Ta để ý thấy trên đầu ngón tay Lục Mạnh Niên còn có vết thương nhỏ, chắc là không cẩn thận bị d.a.o cứa trúng lúc khắc tượng.  

 

Nhưng ta nói muốn có tượng gỗ lúc nào?  

 

Ta nhếch khóe môi, tùy tiện nói một tiếng cảm ơn.  

 

Không để ý rằng ánh mắt của Lục Mạnh Niên rơi lên mái tóc ta.

 

Hắn thoáng ngẩn ra:  

 

"A Ngu hôm nay sao lại—"  

 

"Lục công tử!"  

 

Giọng của Tang Dao Dao bất chợt chen ngang.  

 

Nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt nàng hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền phớt lờ ta, rạng rỡ cười Lục Mạnh Niên:  

 

"Lục công tử, đúng lúc ta tìm ngài có chút chuyện!" 

 

Ta bĩu môi, cố nén cơn bực bội trước sự vô lễ của Tang Dao Dao.  

 

Định chủ động tránh đi.

 

Nhưng không ngờ, Lục Mạnh Niên đột nhiên thất thố, nắm chặt lấy tay ta.  

 

"A Ngu."  

 

Hầu kết khẽ chuyển động.  

 

Lục Mạnh niên gọi ta, giọng nói khàn đặc, ánh mắt lóe lên một vẻ cố chấp cuồng loạn khó hiểu:  

 

"Cây trâm đó... tại sao lại ở trên đầu nàng ta?"  

 

Tang Dao Dao hôm nay cài một chiếc trâm hồng ngọc.  

 

Cùng một bộ với chiếc phát quan trên đầu Lục Mạnh Niên.  

 

Mà chiếc trâm này vốn là của ta.  

 

Hôm đó khi tìm khế ước bán thân, ta tình cờ thấy nó.