Chương 1163: Vùng Đất Tan Vỡ
Sau một thời gian dài trong sự yên lặng dễ chịu, Sunny liếc nhìn Nephis, suy nghĩ vài giây, rồi hỏi:
"Vậy, cô nghĩ sao về nơi này?"
Những thành viên khác của tổ đội đều có những mối liên kết sâu đậm với Đảo Xiềng Xích. Sunny và Cassie đã ở đây lâu nhất, nhưng mà Effie và Kai cũng có rất nhiều vương vấn với tàn tích của Vương Quốc của Hi Vọng. Những trải nghiệm của họ ở trong Ác Mộng không phải thứ mà người ta có thể quên được. Nó là một nơi mà đã thay đổi họ.
Còn Nephis thì là một người lạ ở nơi này. Cô nhìn Đảo Xiềng Xích với ánh mắt của một người ngoài. Nên, cậu đang hơi tò mò về góc nhìn của cô ấy...
Neph im lặng một chút, rồi khẽ nói:
"Như bất cứ nơi nào khác. Tan vỡ."
Sunny mỉm cười.
"Chắc vậy. Đảo Xiềng Xích về mặt đó đúng là thật thà hơn, phải không? Chúng không che giấu bản chất tan vỡ của mình."
Quả thật, thế giới Mộng Ảo là một thế giới đổ nát. ...Thế giới thức tỉnh cũng là đổ nát. Và cô gái đứng bên cạnh cậu là Ngôi Sao của sự Đổ Nát. Một cái tên phù hợp cho người được sinh ra từ hai thế giới tan vỡ.
Cậu thở dài.
"Dù vậy, tôi còn cho rằng cô sẽ có nhiều ý kiến hơn vậy. Cô không có cảm giác liên kết gì với vùng đất này?"
Nephis liếc nhìn cậu với chút mơ hồ.
"Tại sao?"
Sunny nhún vai.
"Ừ thì, Vương Quốc của Hi Vọng bị hủy diệt bởi Thần Mặt Trời. Ông ta mang ngọn lửa của mình xuống, và tàn phá nó. Cô là người thừa kế ngọn lửa đó, không phải sao? Máu của Thần Mặt Trời chảy trong người cô. Nên, theo một cách nghĩ, cô là hậu dệu cuối cùng của tồn tại mà đã mang sự sụp đổ đến vùng đất này."
Nephis im lặng một lúc, rồi mỉm cười.
"Ra vậy. Ừm, đúng là có lý nếu tôi cảm giác liên kết với Thần Mặt Trời. Nhưng mà thật ra thì...trong trường hợp đó, tôi càng cảm thấy liên kết với Hope hơn."
Sunny nhướng mày.
"Hope? Ác ma tà ác mà dùng ngàn năm vặn vẹo tăm trí của những người sống trong đổ nát đó, khiến họ phát rồ, và gây ra đủ loại độc ác ghê gớm, không thể nói hết? Nữ hoàng bẩn thỉu của sự điên rồ, Hope đó?"
Neph hơi nghiêng đầu. Cô ngập ngừng vài giây, rồi nói:
"Hope, người mà đã có mọi thứ của bản thân bị hủy diệt bởi một kẻ địch không tưởng nổi. Người mà đã bị xiềng xích cả ngàn năm, nhưng không bao giờ từ bỏ cố giải phóng bản thân. Người mà thoát khỏi nhà tù của mình và dấy lên trận chiến tranh với những vị thần trường tồn. Và giết họ. Hope đó."
Sunny che giấu nụ cười.
"Hử. Ừ thì, nếu cô nói theo cách đó...thì thật ra, tôi cũng khá thích Hope. Tôi từng gặp cô ta một lần, cô biết chứ?"
Lần đầu tiên trong thời gian dài, cậu nhìn thấy biểu hiện lúc nào cũng bình tĩnh của Neph nứt đi một chút. Cô nhìn cậu với biểu hiện giật mình.
"Cậu...cậu gặp Hope? Ác Ma Khát Vọng?"
Sunny gật đầu.
"Ừm. Ừ thì...ít nhất là một phiên bản của cô ta. Ở ngay cuối Ác Mộng, tôi tiến vào Tháp và nhìn thấy cô ta, trong vài giây ngắn ngủi. Cô ta thậm chí còn nói chuyện với tôi."
Cậu chần chừ vài giây.
"Cô ta đã nói với tôi rằng những daemon là Khiếm Khuyết của những vị thần. Nhưng mà tôi không chắc đó có nghĩa là gì. Tôi luôn cho rằng những vị thần là không có khiếm khuyết gì cả."
Nephis cau mày, rồi quay đi và nhìn những vì sao.
"...Tôi nghe nói những vị thần đã từng là những tồn tại hoàn hảo, nhưng mà rồi không phải nữa. Không quá hợp lý, phải không? Tôi cũng không biết cô ta có ý là gì."
Cô giữ im lặng một lúc, rồi nói bằng phẳng:
"Nhưng mà nó khiến tôi tự hỏi. Liệu Thần Mặt Trời cũng đã phải trả một cái giá cho việc sử dụng năng lực của ông ta? Liệu ông ta có bị thiêu đốt? Liệu ông ta có khổ sở? Liệu ông ta có đau đớn khi hủy diệt vương quốc của Hope?"
Nephis nhìn về những ngôi sao ở xa với biểu hiện lạnh lẽo.
"Những vì thần có thể chết, nên họ chắc chắn cũng đã đau khổ."
Cô nhìn chăm chú bầu trời đen. Rồi, chậm rãi, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên môi cô.
"...Tôi hi vọng ông ta đau khổ rất nhiều."
Cuối cùng, họ quay trở lại Đảo Ngà. Mặt trời đang biến mất khỏi đường chân trời, và vầng trăng khuyết đã xuất hiện trên bầu trời chạng vạng. Năm người họ đứng trên bờ hồ, trước một ngọn lửa trại, tận hưởng bữa ăn cuối cùng trước khi trở lại thế giới thức tỉnh. Kì nghỉ ngắn ngủi đã gần kết thúc.
Sunny thưởng thức món mà Neph đã nấu, đây sẽ là lần cuối trong thời gian dài cậu có thể ăn đồ cô làm. Và cậu quan sát những gương mặt của họ - Nephis, Cassie, Effie, Kai...những cái bóng di chuyển trong lúc ngọn lửa nhảy múa, khiến gương mặt họ được nhuộm màu cam và xám. Họ có vẻ sảng khoái và thư giãn. Cậu cũng cảm thấy yên bình.
Sau một lúc, Sunny quay đầu để nhìn hồ nước, nơi con thuyền bai nhẹ nhàng đung đưa trên bề mặt nước. Lông mày cậu khẽ cau lại.
"...Này. Chúng ta vẫn chưa nghĩ ra một cái tên cho thứ đó, phải không?"
Những người khác mơ hồ nhìn cậu. Rồi biểu hiện của họ trở nên rõ ràng.
"Ồ!"
Kai là người đầu tiên lên tiếng. Hắn suy nghĩ vài giây, rồi mỉm cười.
"Hay là Bơi Trên Bầu Trời?"
Sunny nhìn hắn với ánh mắt đo lường, khiến cung thủ đẹp trai ngập ngừng.
"Có gì sao?"
Cậu lắc đầu.
"Không, không. Đừng để ý. Chỉ là tôi nghĩ mình hiểu được tại sao ban nhạc của cậu được gọi là Nigth&Gale..."
Cả Kai lẫn Nephis chớp mắt.
"Có gì không ổn với Night&Gale?"
"Night&Gale là một tên ban nhạc tuyệt vời!"
Sunny mỉm cười méo xẹo.
"Được rồi, được rồi! Không có gì không ổn với cái tên đó cả. Dù vậy, Bơi Trên Bầu Trời? Nghe không tráng lệ chút nào."
Kai xấu hổ cúi xuống.
"Ờ, thì...nghĩ lại thì cậu nói đúng..."
Tiên Hiệp,
Ngôn Tình,
Xuyên Không,
Linh Dị,
Sủng,
Nữ Cường,
Hài Hước,
Huyền Huyễn,
Trọng Sinh,
Gia Đấu,
Điền Văn Vào lúc đó, Effie lên tiếng:
"Tôi có một cái tên tuyệt vời trong đầu."
Mọi người quay sang cô, còn nữ thợ săn, thì ném một ánh mắt tinh quái về phía Sunny.
"Đây là một con thuyền bay, phải không? Nó bay cao trên bầu trời, tắm trong ánh sáng mặt trời. Nên...hay là...chúng ta gọi nó là Sunfull?" (D/g: Sunfull: đầy mặt trời, ngược với Sunless)
Khóe mặt Sunny co giật.
"...Ý kiến tiếp theo."
Cassie chần chừ vài giây.
"Mình thật sự không biết. Mình muốn đặt tên như nào mà để vinh danh Noctis, nhưng mà cùng lúc...bây giờ con thuyền này là của Người Giữ Lửa. Nó được tạo ra để thu hoạch ngọn lửa thần thánh, và trong tương lai, nó sẽ là biểu tượng của Ngôi Sao Thay Đổi và người của cô. Chúng ta đặt tên nó cho quá khứ, hay là cho tương lai?"
Mọi người nhìn Nephis, người mà đã im lặng từ một lúc. Cuối cùng, cô nói:
"Nên vinh dạnh bạn của mọi người, Noctis. Sunny biết ông ta rõ nhất, nên cậu ấy là người tốt nhất để đặt tên cho con thuyền."
Sunny nhướng mày.
'Như nào mà rốt cuộc lại đổ vào người mình rồi?'
Dù vậy...đây không phải loại trách nhiệm không tốt.
Cậu suy nghĩ về Noctis, kẻ tự xưng là bạn thân của cậu, và về những thứ Noctis muốn. ...Phá vỡ ý chí của những vị thần và giải phóng Hope khỏi xiềng xích. Cậu cũng nghĩ về Odysseus, và về khát vọng mãnh liệt để được tự do. Cậu suy nghĩ về những gì mà Noctis đã đạt được. Đến cuối cùng, Noctis là ai? Từ gì miêu tả ông ta tốt nhất?
'Tên khốn dối trá, kẻ ăn gian ma ranh...'
Sau một lúc, Sunny thở dài và gật đầu.
"Ừm. Tôi nghĩ mình biết rồi. Tôi có một cái tên hay."
Cậu nhìn hình dạng duyên dáng của con thuyền cổ đại và im lặng vài giây. Cuối cùng, Sunny nói:
"...Phá Xích. Gọi nó là vậy đi."