Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1164: Ngày Hè Tươi Đẹp



Chương 1164: Ngày Hè Tươi Đẹp

Là một ngày mùa hè nóng nực, lười biếng. Mặt trời tắm NQSC trong ánh sáng và nhiệt độ, khiến người ta thèm khát những bóng râm mát mẻ của những tòa nhà lọc không khí. Bầu trời trong trẻo và bao la, không thấy được một đám mây nào cả. Nhìn bầu trời xanh bát ngát, khó để tin nổi rằng đâu đó ở xa, người ta đang đau khổ trong bóng tối, bị hành hạ với sự lạnh giá và sợ hãi.

Chuỗi Ác Mộng đang quyết liệt ở Góc Nam ở đây lại có vẻ quá xa xăm.

Vào ngày yên bình đó, một chàng trai trong bộ quần áo đắt tiền đang ngồi trên một hàng ghế của một công viên xinh đẹp. Ở trong một trong những quận giàu có hơn của thành phố, công viên này đầy những cây cối xanh tươi và những bóng râm mát mẻ. Không khí lọc trong lành và dễ chịu. Mọi thử ở đây trong mới mẻ và hoàn mĩ.

Chàng trai đang thưởng thức một ly cà phê trong lúc nhìn những đứa trẻ chơi đùa trên sân chơi gần đó. Có một nụ cười lơ đãng trên gương mặt đẹp trai hắn. Hắn có vẻ ở trong tâm trạng dễ chịu...

'Tò mò thật...'

Chàng trai quan sát những đứa trẻ. Chúng quá kì lạ, quá ngây thơ. Dễ vỡ. Sẽ không tốn chút công sức nào để bẻ gãy toàn bộ chúng. ...Nhưng mà tại sao hắn lại làm vậy? Quan sát đám trẻ con chơi đùa là thú vị và thoải mái. Vậy mà, hắn lại không kiềm được mà tưởng tượng sân chơi kia sẽ trông như thế nào nếu nhuộm máu của chúng. Những hình ảnh đó tự mình tiến vào tâm trí hắn. Những hình ảnh đó cũng thú vị và thoải mái.

'Toàn bộ trẻ con nhân loại đều như vậy sao?'

Chàng trai cũng đã từng là một đứa trẻ, nhưng mà hắn không thật sự nhớ nhiều về thời gian đó. Hắn biết hắn từng là một đứa trẻ rụt rè mà không bắt đầu nói chuyện đến khi bốn tuổi - những người khác đã đảm bảo hắn biết về việc này. Đến lúc nào đó, ông già đến nhận lấy hắn.

Phần còn lại của tuổi thơ hắn là ở trong thế giới Mộng Ảo. Sau đó thật lâu, sau khi ông già đã vứt bỏ hắn, thì hắn mới quay trở lại thế giới thức tỉnh. Thế giới thức tỉnh lúc đó cảm giác xa lạ, và bây giờ vẫn vậy. Nhưng thật sự thì, chàng trai mới là kẻ xa lạ.

'Mình là kẻ kì lạ? Hử.'

Đó có lẽ là một kết luận dễ dàng đến được, nhưng mà nó không quá dễ đối với chàng trai. Hắn ta luôn gặp khó khăn trong việc tưởng tượng những người khác là khác với bản thân mình. Mất hắn một sự nỗ lực thật sự để nhớ như vậy.

Đến một lúc, có một sự phiền phức. Một đứa trẻ đá trái banh quá mạnh, và nó bay về phía chàng trai, suýt hắn làm đổ cà phê.

Chàng trai nhìn trái banh với vẻ không vui. Thủ phạm làm ra sự không vui đó chạy đến và dừng lại cách đó vài bước, nhìn hắn với ánh mặt to lớn.

"Ồ! X-xin lỗi, thưa chú..."

Thằng nhóc nhỏ xíu và dễ thương. Nó có lẽ năm tuổi, với mái tóc vàng, làn da trơn tru, và đôi mắt xanh dương. Nó cũng có cặp chân ngắn ngủi, khiến cách chạy của nó trông hơi buồn cười. Cổ của nó mỏng và có vẻ dể uốn éo.

Chàng trai mỉm cười.

"Không vấn đề. A, nhóc nói chuyện tốt quá. Lúc ở tuổi nhóc ta không biết nói chuyện."

Thằng nhóc tươi rói với một nụ cười sáng sủa.

"Cháu đi học! Mẹ dẫn đi. Cháu cũng biết bảng chữ cái nữa!"

Chàng trai nghiêng đầu.

"Ồ? Mẹ cháu ở đây?"

Thằng nhóc gật đầu năng nổ.

"Mẹ ở bên kia!"

Rồi, một biểu hiện phức tạp hiện lên gương mặt nhỏ xíu của nó.

"...Mẹ chú có ở đây?"

Chàng trai yên lặng nhìn chăm chú thằng nhóc.

"Không. Chú ở đây một mình."

Đứa trẻ nhìn hắn với vẻ tội nghiệp.

"Ồ, cháu xin lỗi. Chú đừng có buồn..."

Chàng trai mỉm cười rộng hơn.

"Chú không bao giờ buồn cả. Chú không buồn được."

Thằng nhóc ngượng nghịu nhìn hắn, không hiểu những lời nói kì lạ đó.

"Ờ...cháu lấy lại trái banh được chứ chú?"

Chàng trai nghiêng ra trước và nói:

"Đương nhiên. Nhưng trước tiên, trả lời chú một câu. Trò chơi mà nhóc đang chơi với bạn...nó gọi là gì?"

Thằng bé có vẻ ngạc nhiên.

"Ờ, chú...là đá banh. Chú chưa từng chơi đá banh?"

Chàng trai im lặng vài giây.

"Không. Nơi chú lớn lên không có con nít khác. Nhưng mà chú nghĩ chú chơi đá banh sẽ rất tuyệt vời. A...có lẽ chú nên trở thành một đứa trẻ và chơi đá banh một chút, cháu nghĩ sao?"

Giọng nói của hắn nghe như thể đang thật sự cân nhắc làm đúng như vậy.

Thằng nhóc mỉm cười, cho rằng cái chú kì lạ kia đang nói đùa. Chàng trai cũng cười, rồi đẩy trái banh về phía đứa trẻ, nhìn nó một lần cuối, và tựa ra sau.

Thằng nhóc nhặt trái banh lên và nói lớn:

"Cảm ơn chú!"

Dứt lời, nó quay người và chạy về phía bạn mình.

Chàng trai không đáp lài.

Thật ra thì, hắn không hề di chuyển.

Mắt hắn nhắm lại, như thể tận hưởng một giấc ngủ trưa dưới ánh mặt trời.

...Vài giờ sau đó, lâu sau khi những đứa trẻ và những người mẹ của chúng rời khỏi, một người phụ nữ đi dạo trong công viên đi ngang qua hàng ghế.

Một tiếng thét kinh hoảng đột nhiên phá vỡ ngày yên bình.

"Thần thánh! Ai đó, giúp với! C-chết, người này chết rồi!"

Quả thật, chàng trai lạnh như một cái xác.

Hắn đã chết, chết từ một lúc.

Đương nhiên, Mordret đã rời khỏi từ lâu, núp trong mắt của đứa bé nói nhiều kia. Dập tắt một linh hồn người thường là dễ hơn...ừ thì, lấy kẹo từ em bé...nhưng mà hắn đã không chiếm lấy cơ thể của đứa trẻ này.

Hắn chỉ đang đi nhờ, nhìn thế giới thông qua mắt đứa trẻ.

Hiện tại, họ đang đi bộ về nhà, nắm lấy bàn tay của mẹ đứa trẻ.

Người phụ nữ ở tuổi đầu ba mươi, và rất quyến rũ. Cô mặc bộ đồ đắt tiền, nhưng đơn giản - đương nhiên, bất cứ ai sống ở quận đắt đỏ này phải có cách chi trả thứ quần áo tốt nhất, nhưng mà rất ít người là đủ tự trọng để không khoe khoang tài sản của mình.

Mỗi lần người phụ nữ nhìn con trai mình, cô ta mỉm cười ấm áp, khiến Mordret hơi thấy thú vị.

Cậu không có kí ức nào về mẹ mình, người mà đã chết khi sinh con lúc cậu còn nhỏ, nên trải nghiệm này là khá mới.

Được yêu thương bởi một người khác cũng là thú vị và dễ chịu.

Đủ để khiến hắn muốn giết đứa trẻ và chiếm lấy vị trí của nó.

Nhưng Mordret không làm vậy.

Dù sao thì, ngay cả một sinh vật như hắn cũng có nguyên tắc.

Ừ thì...không phải nguyên tắc. Có lẽ là xu hướng.

Hắn không thói quen giết người mà không có nguyên nhân thỏa đáng, kể cả nếu hắn muốn làm vậy.

Đương nhiên, định nghĩa của hắn cho thứ mà có thể xem là nguyên nhân thỏa đáng là khác với người thường.

...Ẩn nấp trong mắt đứa trẻ, Mordret tiến vào nhà, không được ai mời cả.