Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1165: Ấm Áp Yêu Thương



Chương 1165: Ấm Áp Yêu Thương

Nhà của con người như là một titan vậy. Chúng chất đầy vô số thứ. Từ những tấm sàn đến những thứ nhỏ nhặt phù phiếm nhất, mỗi thứ đều được thiết kế và tạo ra bởi ai đó. Những vật liệu dùng để tạo ra chúng thì được tạo ra bởi một kẻ khác nữa. Những phương tiện mà người ta lắp ráp vận chuyển họ qua những con đường họ xây lên.

Lượng nỗ lực và sinh lực che giấu trong mỗi ngôi nhà của nhân loại là đáng kinh ngạc. Quy mô của nó là khó tưởng đến mức Mordret chỉ có thể so sánh nó với thứ mà hắn quen thuộc hơn - một sinh vật mà kinh khủng đến mức chỉ sự tồn tại của nó là một thảm họa.

Nhưng mà thật sự thì, thế giới thức tỉnh là nhiều hơn vậy nữa. Sinh vật duy nhất mà thật sự có thể so sánh là một vị thần.

'Có lẽ là một vị thần đã chết.'

Con người giống như kiến vậy, nhưng mà hắn cũng có thể dễ dàng tưởng tượng họ là thứ sâu bọ ăn xác, lúc nhúc trong lúc dùng tiệc trên một cái xác thần thánh.

Hắn có thể tưởng tượng nó rõ ràng.

"Cục cưng! Đến ăn nào!"

Mordret đang nhìn thế giới thông mắt ánh mắt của đứa trẻ.

Nó đặt mòn đồ chơi xuống và chạy đến nhà bếp. Leo lên ghế và nhếch mép cười với mẹ mình. Đối mặt với một đĩa đầy rau củ đắt tiền, được nuôi trồng tự nhiên, nó nhăn nhó và phụng phịu.

Nó cho phép bản thân được dụ dỗ ăn một chút.

'...Mình có thể nếm được.'

Mordret cảm thấy hơi thất vọng trong lúc quan sát gương mặt của người mẹ. Cô đang nhìn hắn với nụ cười. Ánh mắt đầy vẻ yêu thương.

Được ai đó yêu mến là một cảm giác mới lạ. Vậy còn cảm giác yêu thương ai đó là như thế nào?

Tò mò, Mordret suy nghĩ về việc chiếm lấy cơ thể của người mẹ và chăm sóc đứa bé. Liệu nó có thỏa mãn? Hay là nặng nề? Liệu có dễ chịu?

Có một cách dễ dàng để biết được.

Tuy nhiên, Mordret giữ lại sự tò mò và ở yên.

Trong lúc đứa trẻ ăn rau củ, người mẹ nhàn nhã ngồi nghe tin tức. Có một báo cáo tuyên truyền đang được phát, một giọng nam trang nghiêm báo cáo:

"...Với Quân Đội Sơ Tán Thứ Hai trên đường đến Góc Nam, những anh hùng của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên đang tiếp tục củng cố lực lượng ở lục địa. Chỉ vài ngày trước, việc di dời người tị nạn từ thủ đô công hãm bất khả xâm phạm Falcon Scott đã kết thúc thành công. Dưới sự dẫn dắt quả cảm của Thánh Tyris của gia tộc Lông Vũ Trắng, thương vong trong hàng ngũ quân đội là tối thiểu..."

Mordret mỉm cười khi nghe nhắc đến cái tên quen thuộc. Có vẻ như Thủy Triều Bầu Trời vẫn còn sống. Hắn hài lòng...trong số những vị Thánh hắn muốn giết, cô ta là người duy nhất xứng đáng nhận được một cái chết gọn gàng.

Cô đã gián tiếp giúp hắn bị bắt giữ. Nhưng mà cũng đã gián tiếp giúp hắn trốn thoát. Nên...

'Có lẽ mình sẽ không giết cô ta luôn.'

Trong vài ngày kế đến, Mordret sống cuộc sống của một đứa trẻ nhân loại. Hắn trải nghiệm nhiệt độ của mùa hè, sự ấm áp từ việc được chăm sóc bởi một người mẹ yêu thương, sự vui sướng khi chơi đùa với bạn bè, và sự háo hức khi học chữ với một gia sư.

Đều là vui vẻ, nhưng mà hắn nhanh chóng buồn chán.

'Kẻ còn lại thì chắc sẽ rất thích.'

Cảm giác tâm trạng mình trở nên nguy hiểm với ý nghĩ đó, hắn đuổi nó đi.

Mordret đã chân thành khi nói với thằng nhóc hắn không bao giờ thấy buồn. Nhưng mà hắn không phải hoàn toàn không có cảm xúc. Có những thứ mà hắn có thể cảm thấy: thỏa mãn, hài lòng, dễ chịu...giận dữ, uất ức, thù hận...

Và đương nhiên là căm ghét.

Và mặc dù hắn ghét người cha và Asterion phản bội, hắn ghét kẻ còn lại nhất cả.

'A. Không việc gì phải suy nghĩ về đó cả.'

Hắn tập trung trở lại hiện tại.

Thằng nhóc mà hắn đang ở trong là khá ngu ngốc, không bất ngờ đối với một đứa trẻ. Nó chỉ nhìn thấy nụ cười của mẹ mình, nhưng mà Mordret thì nhìn thấy thứ ẩn giấu bên dưới đó.

Lo lắng. Mệt mỏi. Cô đơn. Sợ hãi.

Sau vài ngày quan sát nhàn nhã, hắn rời khỏi đứa trẻ và ẩn mình trong mắt của người mẹ.

...Cuộc đời từ góc nhìn của cô ta là không phải đều ấm áp và vui vẻ. Cô mang lên một lớp mặt nạ can đảm khi ở với con trai mình, nhưng khi một mình, người phụ nữ cho phép bản thân yếu ớt và sợ hãi.

Thành phố đang lộn xộn. Mọi thứ đang thay đổi. Trận chiến tranh ở xa đã ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của những công dân...bạn cô, hàng xóm cô, gia đình cô - mọi người đều căng thẳng, như thể chờ đợi một cơn bão.

Nhiều người đã rời đi cùng với Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên. Và thậm chí nhiều hơn nữa đã nhập ngũ và lên thuyền cùng với Thứ Hai.

Và bây giờ, thậm chí nghe nói có người từ trong vòng quen biết của cô bị kéo vào cơn lốc thảm họa ở xa kia.

Người phụ nữ không phải một công dâng cấp thấp. Địa vị của cô là đặc biệt, vậy nên, cô ta biết nhiều hơn đa số người là không nên tin tưởng tuyên truyền.

Mordret quan sát, hấp thụ lấy góc nhìn của cô.

Trong một buổi sáng đầy nắng, người phụ nữ nhận được một cuộc gọi. Gương mặt cô sáng lên và mang thiết bị liên lạc đến bên tai.

"...Vâng! Tôi hiểu. Đó...đó là tin tức tuyệt vời. Bao lâu trước khi...ồ. Sớm vậy sao? Vâng, tôi hiểu. Thằng bé vẫn khỏe mạnh. Nó nhớ anh, đương nhiên. Đừng lo lắng...em sẽ giải thích. Mọi người đều rất tự hào về anh! Em...em có thể đến gặp anh không? Ồ, tuyệt vời. Vâng...em sẽ đến đó..."

Sau khi cuộc gọi kết thúc, người phụ nữ hạ thấp tay và đứng bất động vài giây. Môi cô ta run rẩy.

Rồi, cô ta hít một hơi sâu và khiến gương mặt mình bình tĩnh lại.

Người phụ nữ chuẩn bị, nỗ lực hơn mọi khi để trông xinh đẹp hơn. Vẻ đẹp vốn không bỏ sót được của cô thậm chí nở rộ hơn nữa.

Sau khi mặc bộ váy ưa thích, cô mỉm cười với bản thân trong gương và rời khỏi căn hộ.

...Đương nhiên, Mordret, người đang nhìn thế giới thông qua mắt cô, cũng làm vậy.

'Ngọt ngào nhỉ.'

Thay vì dùng phương tiện công cộng, họ gọi đến một PTGTCN đắt tiền và di chuyển đến một khu vực thậm chí càng sang trọng và được bảo vệ kĩ càng hơn nữa của thành phố. Ở đó, ngay trung tâm của NQSC, có một cơ sở rộng lớn mà như là một sự pha trộn giữa đại sứ quán và một pháo đài, đủ to để có thể xem là một quận của riêng nó.

Người phụ nữ ra khỏi PTGTCN và đến gần trạm kiểm soát an ninh. Ở đó, một chiến binh Thức Tỉnh mặc đồng phục với màu cụ thể - đen và chu sa - ngừng cô lại với một cử chỉ lịch sự.

Cô mỉm cười.

"Chào buổi sáng. Tôi đến để gặp chồng mình..."