Chương 1179: Đo Lường Sự Tiến Bộ
Chiến quân đã ngừng lại và dựng trại. APC của Sunny đậu trong chu vi phòng ngự, và cậu đang bình tĩnh chuẩn bị bữa khuya. Có vẻ kì lạ khi làm một việc bình thường như vậy ngay trước thêm một sự kiện mà có tiềm năng thay đổi dòng chảy lịch sử, nhưng mà...cậu đang đói. Đói là mạnh mẽ hơn cả những lực lượng thay đổi lịch sử.
'Ài. Mình nhớ Tê Giác...'
Phương tiện bọc giáp này của Người Giữ Lửa là không hề rẻ tiền, nhưng mà những tiện nghi của nó là khá sơ sài. Thậm chí không có một nhà bếp, chỉ vài thiết bị để chứa và chuẩn bị thức ăn. Dù vậy, cậu rất giỏi ứng biến.
Trong lúc Sunny nấu nă, cậu thầm nghĩ lại những gì mà bản thân đã đạt được kể từ khi đến Nam Cực, và những gì cậu có thể dùng nếu trường hợp tệ nhất xảy ra và hai đại gia tộc đánh một trận chiến tranh đẫm máu.
Sunny đã là một Bậc Thầy nhiều tháng trước khi Chuỗi Ác Mộng xảy ra, nhưng mà cậu cảm thấy bản thân đã chỉ thực sự tiến vào năng lực Vượt Bậc của mình khi đã đến nơi này. Sự thành thạo của cậu đối với Hiện Thân Bóng Tối đã tiến bộ khủng khiếp, cả về mặt hiệu quả và đa dạng. Cậu cũng đã phát triển được Vỏ Bóng Tối và Hóa Thân Bóng Tối, cũng như kết hợp chúng - cả hai khả năng này đều là cực kì mạnh mẽ.
Kiến thức thực dụng của cậu đối với pháp thuật cũng đã tiến bộ rất nhiều. Cậu bây giờ có thể sao chép những pháp thật phức tạp hơn, và làm như vậy nhanh hơn. Cậu thậm chí có thể chỉnh sửa chúng ở mức độ nhất định. Mặc dù hiện thực của Chiến Dịch Nam Cực đã không cho phép Sunny dành nhiều thời gian cho dệt, vốn liếng của cậu đã rộng lớn hơn trước kia.
Có những Ký Ức mạnh mẽ mới trong kho vũ khí của cậu, bao gồm những thứ Vượt Giới Hạn. Tội Lỗi An Ủi, Vải Liệm Hoàng Hôn Thất Sủng, và những thứ khác...cũng có Gương Sự Thật. Cơ hội là, cậu sẽ phải sớm dùng đến nó.
Về mặt sức mạnh thuần túy, Sunny giờ là một Bạo Chúa. Cậu có năm tâm và năm cái bóng, tăng lên sức mạnh thể chất và dung lượng tinh túy của cậu. Kì lạ là, ngay cả khả năng điều khiển tinh túy của cậu cũng đã cải thiện dễ dàng nhìn thấy được - không thể dựa dẫm vào Rắn Linh Hồn trong những điều kiện khắc nghiệt của Góc Nam, Sunny đã bị ép phải nâng lên khía cạnh này của năng lực mình đến mức hiệu quả gần như hoàn mĩ.
Rồi có những cái Bóng của cậu. Cậu đã có thêm một cái mới, Quỷ Háu Ăn. Giờ khi Tiểu Yêu đã ăn thi thể của Hoàng Tử Mặt Trời, con quỷ nhỏ gầy gò kia đã đủ mạnh mẽ để được ném vào chiến đấu. Ác Mộng thì vừa gần Vượt Bậc vừa gần mở khóa Kĩ Năng Khủng Bố của nó. Thánh đã nâng lên cả Lớp lẫn Cấp Bậc, trở thành một Ác Quỷ Vượt Giới Hạn.
Chỉ nhiêu đó là một bước nhảy phi thường đối với cậu, nhưng mà sự thăng hoa của Áo Choàng Địa Ngục có lẽ là không hề kém quan trọng. Thuộc Tính mới của cậu, Vỏ Cẩm Thạch, cải thiện độ bền bỉ và khả năng chiến đấu ở mức độ đáng nể. Nói thật thì, có nó gần như là sở hữu một Phân Loại thứ hai vậy.
Cân nhắc toàn bộ thứ đó, khó để phủ nhận rằng Sunny hiện tại là mạnh mẽ hơn bản thân trong quá khứ trước khi đến Nam Cực, gần như không thể so sánh được. Sự so sánh đó thậm chí còn không buồn cười. Sunny của quá khứ không hơn gì một thằng nhóc yếu đuối.
Trêu chọc là, Sunny đến Góc Nam để tìm kiếm sức mạnh, và mặc dù cậu từ lâu đã ngừng quan tâm đến mục tiêu đó, cậu vẫn đã đạt được nó.
...Nhưng bất chấp những thứ đó, cậu cảm giác bản thân đã nhận được những thứ quý giá hơn nữa ở nơi này. Những thứ mà vượt xa Bóng, Ký Ức, và Thuộc Tính.
Kinh nghiệm mà cậu có được, những kĩ năng mà cậu đã mài giũa, những bài học mà cậu đã học - những thứ đó mới thật sự là thứ phân biệt cậu hiện tại và quá khứ. Những thứ đó mới là thứ thật sự khiến cậu mạnh mẽ.
Từ hắc ám của đêm Nam Cực và sự tuyệt vọng của Trung Nam Cực đến Đông Nam Cực và vô vàn những nguy hiểm, Sunny đã lớn lên và trưởng thành. Cậu đã trải qua vô số trận chiến và đạt được nhiều chiến thắng không tưởng...
Và cũng đã có những thất bại đau đớn.
Những thứ đó cũng đã dạy cậu nhiều việc.
Chuẩn bị đồ dùng bữa cho ba người, Sunny nhìn về phía xa và thở dài.
Cậu sẽ là hai mươi mốt tuổi trong một tháng nữa...đã từng có lúc cậu không dám chắc bản thân sẽ đến được con số đó, nhưng mà giờ là vậy đây.
'Mình...không thật sự thấy trẻ trung nữa.'
Có lẽ người như Theo Gót Đổ Nát sẽ cười vào mặt cậu nếu cậu nói ra những lời này, nhưng mà Sunny thật sự cảm thấy như vậy. Cậu chưa từng có cơ hội thật sự để làm một đứa trẻ, và bây giờ, cậu cũng không còn là một người trẻ tuổi nữa.
'Vậy...mình già rồi?'
Trong lúc Sunny suy ngẫm về thăng trầm của cuộc đời, cửa APC mở ra, và Nephis tiến vào, Cassie cũng nhanh chóng theo sau. Hai người họ đã dùng vài ngày qua trong những cuộc họp chiến lược không hồi kết, nên cả hai đều trông kiệt sức.
Mùi thức ăn vừa mới nấu xong khiến hai người họ thư giãn. Phát hiện vẻ mặt xa xăm của Sunny, Nephis nghiêng đầu và hỏi:
"Cậu suy nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?"
Cậu giật mình, rồi lắc đầu và tiếp tục dọn bàn.
"À, không gì nghiêm túc cả. Tôi chỉ đang suy nghĩ...mình quá già cho thứ chết tiệt này."
Cô cau mày, rồi đâm xuyên cậu với ánh mắt lạnh giá.
"...Nhưng tôi lớn tuổi hơn cậu?"
Ý nghĩa của lời nói đó là rõ ràng...Cậu đang nói tôi già?!
Sunny nhếch mép cười.
"Ừ ừ. Quên tôi đã nói gì đi. Đến nào, bà chị, ăn thôi...ai biết được khi nào chúng ta mới có cơ hội ăn một bữa đàng hoàng lần nữa..."
Hai người họ nhìn cậu với ánh mắt kì lạ và ngồi quanh cái bàn gập nhỏ, nhìn xuống những món ăn mà cậu đã chuẩn bị. Ừ thì, thật ra là chỉ có một món - món tả pí lù mà Giáo Sư Obel đã dạy cậu cách nấu.
Sunny cũng ngồi xuống, và đặt một phần hào phóng lên đĩa của mình.
"Nhưng mà nói thật thì, cô thậm chí còn không lớn hơn tôi hẳn một tuổi, còn Cassie thì không nhỏ hơn tôi hẳn một tuổi. Nên...nói chuyện tự nhiên đi..."
Cậu cho một muỗng thứ kì lạ kia vào miệng, rồi mỉm cười với họ.
Cassie chần chừ và cẩn thận dùng muỗng đẩy thử thứ nhìn không ra là gì kia.
"...Đây là gì vậy chứ?"
Sunny nhếch mép cười.
"A, tôi mừng là cô đã hỏi! Đây là một món ăn cũ kĩ mà đã được truyền từ người này đến người khác từ Thời Đại Tăm Tối. Người ta nói với tôi rằng, nó ban đầu là lấy cảm hứng từ thịt xác chết..."