Chương 1180: Lôgic Lạnh Lẽo
Họ dùng bữa trong sự im lặng dễ chịu. Sunny biết cả Nephis lẫn Cassie đều mệt mỏi và chỉ có một chút thời gian để nghỉ ngơi trước khi Morgan sẽ lại cần đến họ, nên cậu không lãng phí thời gian với những cuộc nói chuyện nhàn nhã. Mà cậu cũng không có quá nhiều thứ muốn nói. Dù vậy, có một câu hỏi mà cậu phải hỏi. Đẩy đĩa đi, Sunny liếc nhìn Nephis và chần chừ một giây.
"Tôi nghe nói rằng có thể có một trận đấu giữa hai người thay vị một trận chiến. Cô nghĩ việc đó có khả thi hay không?"
Cô không vội trả lời.
Neph dùng hai tay nắm lấy một ly trà và nhìn chăm chú vào chất lỏng màu hổ phách kia. Đến cuối cùng, cô nói:
"Tôi không biết. Đó là...một loại truyền thống. Những Gia Tộc Truyền Thừa sẽ không có thể sống sót nếu họ giải quyết mọi mâu thuẫn bằng cách đổ máu thành sông - dù sao thì không có nhiều Truyền Nhân đến vậy. Tuy nhiên, cả Valor lẫn Song đều không cư xử như cách họ thường làm. Nên khó nói rõ."
Sunny giữ im lặng vài giây, suy nghĩ về những nhà vô địch mà sẽ được cử ra nếu trận đơn đấu thật sự xảy ra. Liệu hai đại gia tộc sẽ cử ra những vị Thánh? Hay là Bậc Thầy?
Liệu Morgan và Mordret sẽ so kiếm và khiến đối phương đổ máu?
Hay là Morgan sẽ cử Nephis để chiến đấu thay cô ta?
Cậu không biết được.
Hơi cựa quậy, Sunny nhìn Neph và hỏi:
"Nếu trận chiến thật sự xảy ra? Cô nghĩ Valor có thể thắng?"
Đến lúc này, có vẻ như Gia Tộc Song đang tự tin ở phía trước. Tuy nhiên, cậu nghi ngờ rằng kẻ địch của họ là không dễ bị đánh bại.
Lần này, Nephis không hề chần chừ với câu trả lời:
"Có."
Cậu tò mò quan sát gương mặt không cảm xúc của cô. Sự tự tin đó đến từ đâu chứ?
"Tại sao?"
Sunny đã trông đợi Neph nói gì đó theo phong cách bình thường của cô ta, như là "bởi vì tôi ở phe họ"...hay là "bởi vì đó là ý chí của tôi"...
Nhưng mà, cô đơn giản lắc đầu và nói với giọng hơi nhẹ đi:
"Vì họ là từ Chiến Tranh."
Cậu chớp mắt.
Quả thật là vậy. Gia Tộc Valor là gia tộc thừa kế truyền thừa của Thần Chiến Tranh...vị thần của chiến tranh, sự sống, tiến bộ, công nghệ, thủ công, và trí tuệ, cũng như nữ thần hộ mệnh của nhân loại.
Họ cũng sẽ là những mẫu mực khi nói về tranh đấu.
Việc Song đã có được ưu thế một chút ở giai đoạn sớm của mâu thuẫn này...thứ duy nhất quan trọng là kẻ cười cuối cùng, và Sunny không hề nghi ngờ rằng Morgan có nhiều âm mưu quỷ quyệt trong cái đầu xinh đẹp đó của cô ta.
Tuy nhiên, có một vết nhăn trong giả thuyết đó.
Cậu tựa ra sau.
"Đúng là vậy. Nhưng mà cô quên một thứ...Mordret cũng là hậu duệ của Chiến Tranh. Hắn ta có cùng dòng máu. Và hắn ta đang ở phe Song."
Nephis cau mày. Có vẻ như cô ta đúng là đã không quá đặt nhiều cân nặng vào sự hiện diện của Mordret ở Nam Cực. Thật sự thì không thể trách cô được - mặc dù Sunny và Cassie đã nói với cô về trải nghiệm của họ ở Đền Thờ Đêm và Vương Quốc của Hi Vọng, cô đã không tự mình sống qua những thử thách đó.
Cô đã không trải nghiệm sự kinh hoàng ngột ngạt của việc bị nhốt trong một Thành Thị cùng với con quái vật đó, nhìn số nạn nhân của hắn lớn hơn trong lúc số người sống sót giảm xuống.
Cuối cùng, Nephis nhún vai.
"Thật sự thì cũng đâu quan trọng, phải không?"
Sunny u ám nhìn cô ta chăm chú.
"Tôi nghĩ là có. Tại sao không chứ?"
Neph thở dài.
"Tôi quan tâm đến Valor thắng thua làm gì? Tôi chỉ phải sống sót. Nếu họ thắng và tôi giúp họ, địa vị của tôi trong gia tộc sẽ cải thiện. Nếu họ thua và tôi sống sót, nó sẽ cải thiện thậm chí nhiều hơn nữa - đơn giản vì sẽ có ít hơn những chiến binh mạnh mẽ mà gia tộc có thể dựa vào. Thiếu mất họ, tầm quan trọng của tôi sẽ tăng lên. Dù sao đi nữa, nhiều thành viên của cả Valor và Song sẽ chết."
Trong lúc nói những lời cuối cùng, những tia sáng trắng thắp lên trong mắt cô.
Đột nhiên, bên trong APC có vẻ bị lấp đầy nhiệt độ thiêu đốt.
Nephis đã hành động điềm đạm đến kì lạ trong một thời gian dài, nên Sunny suýt nữa quên mất ám ảnh giết chóc của cô ta là đáng sợ cỡ nào. Cậu nhìn cô, bị ngạc nhiên bởi lôgic lạnh lẽo đó.
Ừ thì, cô cũng đúng, theo một cách. Nhưng mà...
"Nhưng với tôi thì quan trọng."
Nephis chớp mắt vài lần, giật mình, rồi mơ hồ nhìn cậu.
"...Tại sao?"
Sunny cau mày.
"Bởi vì những kẻ mà sẽ chết đáng lẽ phải bảo vệ những người tị nạn khỏi đám Sinh Vật Ác Mộng. Ai sẽ làm việc đó nếu đám khốn kia chém giết sạch lẫn nhau?"
Neph có vẻ không biết nói gì. Cô im lặng một lúc lâu, rồi thở dài."
"...Tôi sẽ không đặt niềm tin vào những đại gia tộc. Làm như vậy sẽ chỉ dẫn đến hủy hoại mà thôi."
Sunny bật cười, suy nghĩ nghe lời nói đó phát ra từ cô ta là buồn cười cỡ nào. Lắc đầu, cậu nhìn sang Cassie, người mà đã yên lặng từ này đến giờ.
"Còn cô? Cô nghĩ sao? Có tiên tri hữu ích gì về tương lai không?"
Cassie mỉm cười yếu ớt.
"...Không. Không tiên tri hữu ích gì cả."
Cô chạm tóc, rồi đột nhiên nói:
"Ồ, nhưng mà mình nghĩ cậu nên liên lạc với Rain."
Sunny giật mình. Mắt trợn to.
"Tại sao? Cô thấy gì?"
Cassie nghiêng đầu, rồi hơi tái đi và xấu hổ quay sang nơi khác.
"A...xin lỗi. Mình đáng lẽ không nên nói kiểu đó, chắc vậy...không, mình không thấy gì cả. Chỉ là chúng ta sẽ vào sâu trong nơi hoang dã, và ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cơ hội là, chúng ta sẽ không có thể dùng đến mạng trong một lúc, nên...cậu đã nhắc đến hai người trao đổi tin nhắn, và em ấy có thể sẽ lo lắng..."
Sunny nhìn chăm chú cô gái mù vài giây, chẳng biết nói như nào. Đứng dậy, cậu nhặt lên những đĩa trống không và rời khỏi để rửa chúng.
"Thần thánh...lần sau suy nghĩ trước khi mở miệng giùm cái được không hả? Cô suýt khiến tôi đứng tim đó, chết tiệt. Đi ngủ đi, hai người..."
Nephis và Cassie leo vào góc ngủ của mình trong lúc cậu rửa chén đĩa. Khi xong việc, Sunny ném một ánh mắt khó chịu về phía cô gái mù đang ngủ và nhăn nhó.
'Nhưng mà cô ta nói đúng...mình có thể sẽ không thể nhắn tin với Rain trong một thời gian.'
Ngồi vào ghế lái, cậu lấy ra thiết bị liên lạc và kiểm tra tin nhắn của mình. Khiến cậu nhẹ nhõm, Rain vẫn hoàn toàn ổn cả - cô đang đi học, rèn luyện, và không có dấu hiện gì của Ma Pháp Ác Mộng.
Rắn Linh Hồn cũng ở bên cạnh cô, nên Sunny cho phép bản thân bình tĩnh lại.
Cậu nhìn chăm chú màn hình một lúc, rồi thở dài và bắt đầu viết.
"...Ừ, anh khỏe. Tự nhiên là vậy. Nhớ vụ thăng chức mà anh đã nói không? Ừ thì, bây giờ anh như một kẻ làm việc trong văn phòng mà thôi. Đa số nghĩa vụ của anh là liên quan đến việc xác nhận những yêu cầu trưng dụng và chuyển thư qua lại. Nói thật thì, khiến anh muốn phát điên...trinh sát ở nơi hoang dã của Góc Nam một mình là vui hơn rất nhiều! Dù sao thì...gần đây anh nghĩ này nọ. Như là thứ anh muốn làm với cuộc đời mình, và về việc anh không còn trẻ nữa. Những thứ ngu ngốc như vậy. Nên...đây là thứ anh đang nghĩ..."
Trong lúc cậu viết một tin nhắn dài, mặt trời lạnh lẽo chậm chạp di chuyển qua bầu trời bên ngoài APC, không bao giờ rơi xuống dưới đường chân trời.
Ngày có vẻ như không bao giờ kết thúc, nhưng mà thời gian thì vẫn cứ trôi qua.
...Kết quả của cuộc chạm trám bất hạnh của họ rất có thể sẽ quyết định vận mệnh của lục địa hấp hối này.