Chương 1181: Ba Quân Đội
Sunny leo lên nóc của APC và nhìn về phía đồng bằng hoang tàn của Đông Nam Cực, thứ mà vươn ra xa hết tầm mắt.
Cậu có thể cử những cái bóng của mình đi nhìn, nhưng mà vào ngày như hôm nay, Sunny muốn nhìn thấy tất cả bằng chính mắt mình.
Mặt đất có màu xám, và bầu trời mây bão cũng xám. Những dòng suối và những hồ nước ở phía xa thì tăm tối, trông như màu chì. Cả thế giới có vẻ như đã trở nên im ắng đến chết chóc, như một con thú săn đang chuẩn bị lao về phía con mồi của nó. Không khí tràn đầy sự căng thẳng ngột ngạt.
Trước mặt cậu, cách đó một đoạn, có thể nhìn thấy một đồn trú bị bỏ hoang, nghiêng sang một bên và bức tường của nó thì bị xé toang. Có một vết rách màu đen xấu xí của Cổng Ác Mộng lấp lóe ngay trước pháo đài hoang tàn đó, và gần nó, hờ hững với những tiếng thì thầm điên dại của Kêu Gọi, một bóng dáng nhỏ đang ngồi trên mặt đất.
Khó để nhìn ra gì về bóng người đó từ khoảng cách này, ngoại trừ việc đó là một con người.
...Vây quanh tiền đồn từ ba phía, ba quân đội đang chuẩn bị tiến lên.
Đại gia tộc Valor, đại gia tộc Song, và lực lượng vội vàng tập hợp của chính phủ mà đến để đàm phán một sự thỏa hiệp giữa hai bên...thông qua nỗ lực và chút may mắn - hoặc không may, tùy thuộc vào cách nhìn của người ta - toàn bộ họ đã đến Cổng Ác Mộng vào cùng ngày.
Nhưng mà rồi, có lẽ đây là một phần của tính toán điên rồ nào đó. Cổng nằm ngay biên giới giữa địa bàn của hai gia tộc, và vào lúc này, Sunny sẽ không bất ngờ với bất cứ gì nữa.
Cậu vẫn còn đang ở với chiến quân của Gia Tộc Valor. Những chiến binh Thức Tỉnh đã ra khỏi những phương tiện, và giờ đang yên lặng tập hợp vào đội hình chiến đấu. Những người mà sẽ chiến đấu bình thường đứng ở trung tâm, và những người cưỡi Tiếng Vang thì tập trung ở hai cánh. Có năm người đứng trước mũi giáo sơ bộ đó - Morgan, Madoc, Nephis, Thánh Tyris, và Hiệp Sĩ Mùa Hạ.
Đối diện họ là một lực lượng lớn hơn nhiều, Sunny không thật sự có thể nhìn thấy, nhưng mà cậu biết Bậc Thầy Muôn Thú, Theo Dõi Thầm Lặng, Nanh Thảm Khốc, và Seishan đang dẫn dắt nó. Đằng sau họ là những chiến binh Thức Tỉnh của Song...và, xung quanh những người Thức Tỉnh là một biển Sinh Vật Ác Mộng bị hóa thành nô lệ. Vô số đám nô lệ kia đang đứng bất động, như thể bị đông cứng.
Nhìn thấy đám quái vật kinh tởm kia hành động ngoan ngoãn và từ tốn như vậy là ghê rợn và cực kì bất an.
Lực lượng chính phủ là nhỏ nhất trong cả ba, chỉ có khoảng một trăm người Thức Tỉnh. Mặc dù họ đang quá xa để cậu có thể nhìn rõ, Sunny cảm giác một cảm giác bất an mãnh liệt tỏa ra từ đội hình nhỏ đó.
Ừ thì, họ có quyền được sợ hãi.
Đồng bằng này không chỉ sớm có thể trở thành chiến trường, mà tiền đồn bỏ hoang kia - và Cổng Ác Mộng trước nó - là sâu bên trong bãi săn của một Titan Đồi Bại. Sinh vật kia lúc này không thấy đâu cả, nhưng không có gì đảm bảo nó sẽ không sớm xuất hiện, bị hấp dẫn bởi mùi linh hồn nhân loại và máu đổ ra.
'Đúng là một thảm họa.'
Sunny đầy sự căm ghét đối với những đại gia tộc...sự căm ghét của cậu cũng là xứng đáng. Cậu đã tự mình giết nhiều thành viên của Song và Valor, cho dù là thông qua việc làm hỏng kế hoạch của chúng hay tự tay giết chúng. Vậy mà, cậu lại không vui khi nhìn thấy chúng chuẩn bị tàn sát lẫn nhau.
Cậu cũng không buồn. Chỉ là...chán nản.
Dù sao đi nữa, ngay lúc này không có thời gian cho những cảm xúc vô dụng. Sunny phải làm thép tinh thần và chuẩn bị làm thứ cần làm.
Không có quân đội nào di chuyển. Gió đang nổi lên, và bóng người cô độc ngay trước Cổng Ác Mộng vẫn bất động, như thể mời gọi họ tiến đến.
Sau một lúc, vài người tách ra từ đội hình của chính phủ và bước về phía trước. Như thể đó là tín hiệu, Morgan tiến lên một bước. Những thủ lĩnh còn lại của Valor theo sau cô, và sau khi chần chừ một chút, Sunny nhảy xuống khỏi APC và vội vã theo họ.
Trong lúc cậu rời khỏi đội hình, cậu liếc nhìn Cassie, cô đang ở lại phía sau và được hai Hiệp Sĩ của Valor bảo vệ ở hai bên. Cô gái mù có vẻ bình tĩnh, nhưng mà cậu có thể thấy hai tay cô hơi run rẩy.
Để cô lại phía sau, Sunny đuổi kịp Morgan và những người khác. Nephis và Tyris nhìn cậu với biểu hiện không đọc nổi, nhưng mà bản thân công chúa thì có vẻ thú vị bởi quyết định dính líu đến vụ đàm phán của cậu.
"Bậc Thầy Sunless...cậu cũng đi cùng chúng tôi thì thật là quý hóa."
Cậu tăm tối liếc nhìn cô ta và nhún vai.
"Ừ thì, sếp của tôi ở bên kia. Tôi có thể làm gì khác chứ?"
Morgan bật cười, có vẻ không bận tâm đến việc cô - và toàn bộ người của mình - có thể sẽ chết vào ngày hôm nay.
Thật ra thì, cô ta trông gần như là...háo hức.
"Quả thật. Và một đặc vụ chính phủ như cậu nghĩ gì về tình hình này?"
Sunny cau mày.
"Đầu tiên, tôi không phải đặc vụ chính phủ. Tôi chỉ tình nguyện tham gia Quân Đội Sơ Tán, trong thời gian chiến dịch Nam Cực. Thứ hai...tôi nghĩ mấy người đều mất trí cả rồi."
Sunny đã có rất nhiều ý nghĩ về chuyện đang xảy ra, nhưng mà toàn bộ có thể được gom lại vào việc mà cậu vẫn chưa hiểu rõ ràng động cơ của mỗi đại gia tộc. Từ góc nhìn của cậu, thì cả trận chiến tranh đáng khinh này thuần túy là điên khùng.
...Và đến từ kẻ như cậu, thì nhận xét đó là có nhiều trọng lượng.
Kể cả nếu như Sunny cân nhắc đến khát vọng mở rộng Lĩnh Vực của những Đế Giả, thì nhiều thứ vẫn không hợp lý. Thời gian của mâu thuẫn này, những chiến lược lãng phí, sự khẩn cấp không cần thiết trong hành động của họ - cả Valor lẫn Song đều không cư xử bình thường. Họ không phải ngu ngốc, nên...
Chắc chắn phải có gì đó không đúng với cái đầu của đám bọn họ.
Morgan mỉm cười.
"Mất trí? A, tôi hiểu. Tôi đoán là đúng là sẽ trông như vậy, khi nhìn từ bên ngoài."
Nụ cười của cô biến mất, bị thay thể bởi sự tàn nhẫn lạnh giá.
"Tuy nhiên, tôi có thể đảm bảo. Thế giới này mới là thứ mà đã điên rồ, không phải chúng tôi."
Sau lời nói kì lạ đó, không còn thời gian để nói chuyện nữa.
Cổng Ác Mộng đến gần hơn, và cuối cùng, Sunny có thể nhìn thấy kẻ đang bình tĩnh chờ đợi trong cái bóng của nó.
Đó là một người nam trẻ tuổi thon thả trong một bộ giáp màu tối, với làn da trắng và mái tóc đen như lông quạ. Gương mặt hắn sắc bén và gầy...không hẳn là đẹp trai, nhưng mà cùng lúc cũng cuốn hút và xinh đẹp kì lạ.
Nhưng mà đặc điểm ấn tượng nhất của hắn thì là ánh mắt, chúng có vẻ không sở hữu màu sắc của riêng mình, thay vì đó chỉ phản chiếu lại thế giới như hai hồ chất lỏng bạc.
Mordret đang cúi xuống đất, biể hiện bình tĩnh và từ tốn. Phát hiện những sứ giả đang đến gần, hắn chậm rãi đứng lên và nhìn họ với sự mãnh liệt lạnh lẽo.
Sunny đã trông chờ một nụ cười quen thuộc hiện lên môi Hoàng Tử Không Gì Cả, nhưng thay vì đó, Mordret vẫn trơ trơ kì lạ.
Rồi cuối cùng, khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười hắc ám, không chút vui vẻ.
"Mọi người cuối cùng đã đến rồi."