Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1187: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (1)



Chương 1187: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (1)

Có rất nhiều ánh mắt giật mình về phía Sunny. Đương nhiên, không thể khác được - mặc dù cậu là một Bậc Thầy, và vì vậy nhận được một sự tôn trọng nhất định từ mọi người Thức Tỉnh, những chiến binh của một đại gia tộc vẫn thường đối xử với những binh lính của chính phủ với chút khinh thường.

Nhìn một đặc sứ tầm thường của chính phủ, cho dù nổi danh cỡ nào, lôi ra hai Ác Quỷ Vượt Giới Hạn và một Khủng Bố chắc chắn đã là một cú sốc đối với họ. Đặc biệt là vì Sunny trông không giống những cung phụng của Valor đến cỡ nào - cậu không cao cũng không quá hăm dọa, và thật ra thì trông thon thả hơn là cơ bắp. Thêm vào đó, trong lúc gần như mọi người quanh cậu đều mặc những bộ giáp tấm nặng nề, cậu chỉ mặc một bộ tunic nhẹ và một đôi giầy lụa mềm mỏng.

Gần như thể Sunny không hề xem trọng tình huống hiện tại.

...Hoặc là đủ mạnh mẽ để có thể không nhìn đến sự bảo vệ của một bộ giáp bền bỉ bất chấp sự nguy hiểm ghê gớm của tình hình hiện tại.

Tuy nhiên, có một đặc tính không nhìn thấy được mà thuyết phục những chiến binh Valor đó là nguyên nhân thứ hai hơn là nguyên nhân đầu tiên: Hiện diện.

Không phải bí mật gì cho việc những vị Thánh có một sự hiện diện nhất định về bản thân, và đa số những Bậc Thầy mạnh mẽ cũng vậy. Như là Jet, cô tỏa ra một ảo giác của khí thế lạnh lẽo, hay là Neph người mà đôi lúc như có vẻ thắp sáng không gian quanh mình.

Sự hiện diện là thường khó tả, nhưng mà nó lại không nhầm lẫn được. Và cảm giác mà Sunny tỏa ra khi cậu nghiêm túc là hắc ám, lạnh lẽo, và cực kì đáng sợ. Như là nhìn chăm chú vào đôi mắt của một tên sát thủ, hoặc thậm chí có lẽ là bản thân tử thần.

Nên, những chiến binh của Valor là không chỉ hơi bất ngờ. Không kì lạ, Morgan là người bất ngờ nhất. Cô ta nhìn chăm chú Sunny vài giây dài với biểu hiện hơi buồn cười, rồi chậm rãi lắc đầu và quay đi.

"Cậu là một người đầy bất ngờ, Bậc Thầy Sunless. Đó là một việc tốt...chúng ta có lẽ cần thực hiện một hai phép mầu trong ngày hôm nay, để có thể sống sót."

Cho dù cô có thấy tò mò và hứng thú đến mấy, bây giờ không phải lúc giành cho những cảm xúc kiểu đó. Trận chiến sắp bắt đầu. Thật ra thì, nó đã bắt đầu...

Lực lượng của chính phủ rút lui, nhưng mà vẫn ở lại để quan sát từ xa. Hai quân đội giờ đang di chuyển...

Ở bên phía song, một làn sóng Sinh Vật Ác Mộng dâng lên trước, và được nó che chắn, những người Thức Tỉnh theo sau. Sunny không thể nhìn thấy những Phản Chiếu và những vị Thánh, nhưng mà cậu biết là họ ở đâu đó ngoài kia. Sẵn sàng tấn công.

Bên phía Valor, những chiến binh trên lưng thú cưỡi khiến mặt đất rung chuyể khi tiến lên trước, tăng tốc thành một đà đẩy hủy diệt. Đội hình phalanx của những người Thức Tỉnh tiến lên đằng sau họ, hoàn toàn đồng bộ, đội hình họ như một bức tường thép.

Lưỡi Kiếm Thì Thầm đột nhiên có vẻ biến mất. Thánh Tyris bay lên không trung, biến thành hình dạng chim săn mồi cánh thép. Gió gầm rú trong lúc cô bay về trước, và những tia chớp nhảy múa quanh cơ thể cô. Hiệp Sĩ Mùa Hạ đang ở mũi nhọn của đội hình kỵ binh lao về trước, ngọn thương hiệp sĩ của ông ta tỏa ra ánh sáng chọi lọi. Thánh đang cưỡi Ác Mộng phi nước đại bên cạnh ông ta, kéo cung với sự duyên dáng, bình tĩnh.

'Thần thánh...'

Sunny cũng bị kéo về phía trước, theo sau Nephis và Morgan. Jet và Cassie ở gần họ, cả hai đều có vẻ mặt nghiêm nghị. Chỉ có Tiểu Yêu là có vẻ không bị ảnh hưởng bởi quy mô đáng sợ và ý nghĩa của cảnh tượng trước mặt họ, vội vàng đi lăng xăng về trước với một nụ cười tà ác.

'Chúng ta thật sự sẽ làm hử?'

Ngay khi cậu nghĩ vậy...thế giới run rẩy.

Phía trước đó không quá xa, một đám mây mũi tên bay lên từ hàng ngũ Thức Tỉnh của Song, theo sau bởi một bầy sinh vật có cánh. Toàn bộ chúng bắn về phía Thủy Triều Bầu Trời, muốn buộc cô ngừng lại.

Cùng lúc, những kỵ binh đang lao lên va vào biển Sinh Vật Ác Mộng. Ngay lúc đó, một bóng đen nhanh nhẹn đột nhiên xuất hiện từ giữa chúng và buông xuống Ngài Gilead. Móng vuốt và mắt đỏ, Sunny nhìn ra một hình dạng khổng lồ, một con báo quái vật đang đánh về phía Tiếng Vang thú cưỡi của Thánh với bộ vuốt của cô ta...Theo Dõi Thầm Lặng cuối cùng đã thể hiện Kĩ Năng Biến Thân của mình.

Rồi, chỉ còn sự hỗn loạn.

Một trận chiến giữa những người Thức tỉnh là không thể điều khiển được, đơn giản là vì bản chất của những người tham gia nó. Mỗi một người lính đều sở hữu những Kĩ Năng độc nhất và những khả năng này nó tự chúng - không có vị tướng lĩnh nào, cho dù tài ba đến mấy, có thể thật sự tính toán và dẫn dắt một cách hiệu quả một lượng biến số khổng lồ và khó đoán đến vậy.

Như thể hai ngàn con ác quỷ đã được thả ra đồng bằng hoang tàn này, tất cả đều rực cháy với khát vọng đầy sát ý muốn hủy diệt lẫn nhau.

Toàn bộ những gì thủ lĩnh hai bên có thể làm là đặt ra những chiến lược nhất định và hi vọng cho kết quả tốt nhất. ...Và chiến đấu.

Trong trận chiến tranh giữa người Thức Tỉnh, sự gan dạ cá nhân của những chiến binh là quan trọng hơn nhiều trong một trận chiến giữa những người lính thường, hay thậm chí trong một rận chiến với đám Sinh Vật Ác Mộng.

Có nghĩa một cá nhân duy nhất cũng có thể ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả cuối cùng.

Ít nhất thì, đó là thứ Sunny hi vọng. Nhưng mà, nhìn kỵ binh của Valo va vào đám nô lệ của Bậc Thầy Muôn Thú, cậu đột nhiên không chắc bản thân có thể làm gì để thật sự gây ra khác biệt.

'Đương nhiên có thể. Không có quá nhiều Bậc Thầy ở đây, và trong số họ, chỉ có Nephis và Mordret có thể so sánh với mình. Với đám Bóng của mình, mình gần như đáng giá bằng một vị Thánh...nên...mình cần ném bỏ mọi nghi ngờ đó, và chiến đấu...'

Trong lúc sự hỗn loạn của trận chiến đến gần hơn, đe dọa nuốt chửng đội hình chiến đấu của Valor, Sunny đột nhiên nghe thấy giọng nói sung sướng của Tội Lỗi An Ủi, nó đang cười bên tai cậu:

"...Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu...mày chỉ biết chiến đấu mà thôi, nhưng mà mày đã đạt được gì chứ? Không gì cả! Mày đã thất bại với những người lính của mình, mày đã thất bại với những người mày muốn bảo vệ, và hơn thế nữa, mày thậm chí còn ở vào đúng nơi mà mày đã muốn thoát khỏi. Thằng ngu ngốc đáng thương hại...mày thật sự cho rằng hôm nay sẽ có gì khác sao?"

Sunny thậm chí có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo theo sau mình, những chi tiết của nó rõ ràng hơn bao giờ cả.

Cậu mỉm cười méo xẹo.

'À, là mày. Mày đến vừa kịp...đi nào, thằng khốn. Nhìn tao đi...'

Rồi, không còn thời gian cho những ý nghĩ linh tinh nữa. Kỵ binh đã cắt xuyên qua dòng sông nô lệ và nhấn chìm hàng ngũ Thức Tỉnh của Song. Còn cơn thủy triều sinh vật thì chỉ còn cậu cách vài mét...

Nghiến răng, Sunny vung lên thanh kiếm ngọc. ...Và kêu gọi bóng tối.