Chương 1193: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (7)
"Không tốt..."
Sunny lăn trên đất và ngay lập tức lao sang một bên. Gần như cùng lúc, bộ vuốt xé xuyên qua không khí, suýt chạm trúng da cậu. Chúng gần đến mức cậu cảm giác được gió thổi lên trong nó tóc cậu bị thổi rối bời.
"Nhanh!"
Sunny tiếp đất bằng chân và trượt ra sau. Cảm nhận chuyển động của những cái bóng, cậu giơ Tội Lỗi An Ủi lên để chặn lại đòn tấn công - không phải vì cậu thật sự có thể nhận thấy nó, mà vì cậu biết nó đã đến.
Rồi, cậu hét lên.
Một tiếng rống điếc tai, phi nhân loại, quái vật đột nhiên phá rách bầu trời, và đầu của Sunny ngay lập tức bị xuyên thủng bởi cơn đau mãnh liệt đến mức cậu không thể không rên rỉ.
"Cái...cái quái gì vậy, một đòn tấn công âm thanh?"
Trong lúc thị giác cậu mù mờ, đòn tấn công mà cậu dự đoán đã đến. Tội Lỗi An Ủi chắn đường nó, nhưng mà không ở vào vị trí để có thể hình thành một cú chặn vững vàng. Cả cơ thể Sunny chấn động và cậu bị ném ra sau một lần nữa, gân cốt cậu rên rỉ dưới áp lực kinh khủng đó.
May mắn là chúng không nổ tung.
Nhưng mà nó đau thật sự...
Ngã xuống đất, Sunny chìm vào bóng tối và bay ra khỏi chúng cách đó vài chục mét. Cậu vừa có đủ thời gian để nắm lấy Thánh Tyris và mang cô về phía trước với quán tính của mình trước khi móng vuốt của Nanh Thảm Khốc xé vào bộ giáp tàn tạ của cô.
Hai người họ ngừng lại cách đó một đoạn và đông cứng trong một giây, hỗ trợ lẫn nhau. Sunny thở dốc, và gương mặt của Thủy Triều Bầu Trời thì tái bệch.
Trước mặt họ, con quái vật khổng lồ - Thánh Nanh Thảm Khốc, người mà cuối cùng đã phóng thích sức mạnh vượt giới hạn của mình - chậm rãi quay cái mõm sói và nhìn họ với đôi mắt đỏ như máu của một dã thú đáng sợ.
Trực giác của Sunny đang hét lên. Nhìn con quái vật - nửa người nửa thú - cậu cảm thấy nó, sâu trong linh hồn tăm tối của mình.
Tử vong.
Chiến đấu với Nanh Thảm Khốc đồng nghĩa với cái chết.
...Dù sao thì, một vị Thánh là một vị Thánh.
Về mặt sức mạnh thuần túy, một nhân loại Vượt Giới Hạn là tương đương với một Sinh Vật Ác Mộng Đồi Bại. Mặc dù nhân loại chỉ sở hữu một hồn tâm, trí tuệ và năng lực Phân Loại của họ khiến họ ngang bằng những Ác Quỷ, tối thiể - một người như Bậc Thầy Muôn Thú thì thậm chí có vẻ gần hơn một Khủng Bố.
Sunny đã chiến đấu, và giết, rất nhiều sinh vật Đồi Bại.
Nhưng bất chấp sự tương tự, những vị Thánh là không hề giống những sinh vật cậu đã giết.
Đó không có liên quan gì đến sức mạnh thuần túy, mà hoàn toàn liên quan đến việc họ là ai.
Những vị Thánh phải chinh phục năm địa ngục để Vượt Giới Hạn - Ác Mộng Đầu Tiên, Ác Mộng Thứ Hai, Ác Mộng Thứ Ba...thế giới Mộng Ảo, và thế giới thức tỉnh. Vô số người đã thử, nhưng chỉ những tinh anh tuyệt đối trong tinh anh tuyệt đối mới có thể sống sót cả năm thử thách bất khả thi đó.
Những người mạnh mẽ nhất, gan dạ nhất, thông minh nhất. Những kẻ quyết tâm nhất, điêu luyện nhất, thích ứng giỏi nhất, may mắn nhất. Hơn xa những kẻ còn lại. Chỉ một người có hết những đặc tính này mới có thể trở thành một vị Thánh. Kể cả với sự can thiệp của những đại gia tộc, thì không có kẻ nào kém hơn như vậy là có thể đạt đến mức độ đó.
Nên, đối mặt một vị Thánh là không thể so sánh với đối mặt một sinh vật Đồi Bại ngẫu nhiên nào đó.
Đối mặt một vị Thánh là như đối mặt một trong những sinh vật Đồi Bại mạnh mẽ nhất từng tồn tại.
Một ác quỷ trong số ác quỷ.
Nanh Thảm Khốc cũng không chỉ có một mình. Có vài người Vượt Bậc của Song và vài nô lệ mạnh mẽ xung quanh họ nữa.
"Nguyền rủa tất cả..."
Sunny đè nén khát vọng lùi lại một bước, biết rằng họ không thể bỏ chạy. Mắt cậu trở nên u ám và ảm đạm.
Cậu chần chừ một nhịp tim, rồi liếc nhìn Thủy Triều Bầu Trời.
Nếu cậu tung hết sức, dùng Vỏ Bóng Tối và tất cả chiêu trò của mình...có lẽ vẫn sẽ là không đủ.
Canh bạc tuyệt vọng cuối cùng của cậu là Gương Sự Thật, nhưng mà Sunny không chắc là nó sẽ hữu ích - ít nhất là không thể trước khi cả hai người họ bị Nanh Thảm Khốc xé xác.
Cậu run rẩy.
"Phu Nhân Tyris, tôi...tôi không biết phải làm gì."
Cô ta nhìn cậu, gương mặt đẫm máu vẫn bình tĩnh và từ tốn. Giọng nói cô ta cũng ổn định...
"Đương nhiên, cậu biết. Cậu phải bỏ chạy."
Sunny nghiến răng.
Đúng vậy, rút lui luôn là một lựa chọn...dù sao thì, cậu là một bậc thầy vĩ đại trong việc sống sót. Cậu có thể tiêu biến vào bóng tối và xuất hiện từ nơi khác cách đây vài trăm mét, hoặc thậm chí vài cây số khỏi vị Thánh đáng sợ này. Cậu cũng có thể trở thành một cái bóng, nhờ đó không phải chịu mọi loại tổn thương vật lý.
Dù sao thì, đó là cách cậu đã sống sót trên cánh đồng tuyết ở Trung Nam Cực.
Vấn đề là cậu không thể mang một người cùng mình.
Vậy nên, lời nói của Thủy Triều Bầu Trời có ý nghĩa rõ ràng - cô ta đang nói cậu để cô ta lại và cứu lấy bản thân.
Nhưng mà Sunny...cậu...
Không muốn.
Vậy nên, cậu sẽ không làm vậy.
Không thật sự có thời gian để nói chuyện, nên cậu đơn giản giơ kiếm lên và gầm gừ:
"Chạy cái đầu cô!"
Trong giây kế tiếp, hình dạng quái vật của Nanh Thảm Khốc biến thành một bóng mờ xám. Ông ta đang di chuyển quá nhanh để Sunny có thể nhìn ra đòn tấn công sẽ đến từ đâu...ngay cả giác quan bóng của cậu cũng không thể kịp vị Thánh dạng dã thú kia...vậy nên, Sunny chỉ có thể đoán.
'Cứt thật.'
Cậu triệu hồi bóng tối lần nữa, cố gắng xây dựng một bức tường quanh họ. Nhưng mà, nó bị đập vỡ trước khi có cơ hội cứng rắn.
Cậu cố chặn đòn tấn công của Vượt Giới Hạn Giả với Tội Lỗi An Ủi lần nữa, nhưng mà nó bị đẩy sang một bên với sự dễ dàng đến đau lòng.
Cậu đặt bản thân vào giữa Nanh Thảm Khốc và Thánh Tyris.
'Argh!'
Sunny cảm giác cổ họng mình bị xé rách bởi một móng vuốt sắc bén. Cậu loạng choạng lùi ra sau và nắm lấy cần cổ bị xé rách, cảm giác máu tràn xuyên qua những ngón tay mình như một dòng sông.
'Đó..chết tiệt...đau thật sự...'
Cậu dùng Nguyện Vọng Cuối Đời để chữa lành vết thương trí mạng kia, dùng cạn kiệt tích lũy của món bùa Vượt Giới Hạn.
Nó vẫn không đủ để thay đổi tình hình. Con quái thú đã lại lao đến để tấn công lần nữa, và lần này...
Trước khi Sunny có thể phản ứng, một ánh sáng chói lòa thắp sáng thế giới, và bóng mờ màu xám lao về phía họ đột nhiên bị nuốt chửng bởi một vụ nổ từ những ngọn lửa trắng.
Cùng lúc, một bóng người dùng một thanh rapier mảnh khảng xuất hiện trước những người Vượt Bậc của Gia Tộc Song. Cô di chuyển giữa chúng như một bóng ma, làm chệch cơn mưa đòn tấn công với sự duyên dáng đo đắn và kì lạ, có vẻ dễ dàng đến không hợp lý.
Cassie kéo sự chú ý của những Bậc Thầy và đám nô lệ, trong lúc Nephis đặt bản thân ở giữa Nanh Thảm Khốc và Sunny.
Quái thú khổng lồ xuất hiện từ đám lửa - những làn lửa trắng nhảy múa trên bộ lông của hắn, nhưng mà hắn không có vẻ bị thiêu đốt. Vị Thánh nhe răng nanh thành một nụ cười đầy sát ý.
Ngước nhìn sinh vật cao to, Nephis bình tĩnh mang thanh kiếm rực sáng của mình lên thủ cao.
"Sunny...cậu ổn chứ?"
Cậu thở dài.
'Chết tiệt...đó đúng là một câu hỏi rất ngu ngốc ha...'