Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1209: Không Lối Thoát



Chương 1209: Không Lối Thoát

Tội Lỗi An Ủi là một Ký Ức Vượt Giới Hạn, và là một thứ mà có pháp thuật cường hóa vật liệu của lưỡi kiếm của nó nữa. Vậy mà, ngay khi sinh vật ki nắn lấy lưỡi kiếm ngọc màu trắng, Sunny cảm giác nó như muốn tan vỡ chỉ trong vài giây tới.

Cậu đã có kế hoạch tung ra một đòn nối tiếp trong lúc cường hóa thành kiếm nguyền rủa với cả năm cái bóng của mình, nhưng mà có cảm giác nếu cậu làm vậy, thì sẽ không còn cây kiếm nào để cậu cường hóa nữa.

Chửi thề, Sunny vội vàng hủy đi thanh kiếm ngọc và lùi ra sau.

Cùng lúc, Bậc Thầy Xu di chuyển, và Thánh đột nhiên bay ra sau. Cô đánh vào bức tường của căn phòng với âm thanh điếc ta, phá vỡ những tảng đá đen và tạo ra một hố sâu. Cát trắng tràn ra từ những vết nứt, rơi lên bộ giáp vỡ của cô.

Một tích tắc sau đó, Jet mang thanh đại đao chém xuống sinh vật ghê gớm kia. Lưỡi kiếm ma quái của nó xuyên qua da thịt xác chết không bị cản trở, chém thẳng vào linh hồn nó...rồi, một mạng lưới vết nứt lan tỏa xuyên khắp vật liệu thép ma thuật, và nó nổ tung thành vô số mảnh. Giật mình, Kẻ Gặt Hồn mất thăng bằng

Đôi tay tinh tế của Seishan như cặp vuốt ác ma, dễ dàng cắt đứt cổ sinh vật.

Nhưng mà nó vẫn mỉm cười.

Vêt thương trên ngực mà Tội Lỗi An Ủi để lại đã khép lại. Vết cắt sâu mà Thánh gây ra cũng biến mất. Trong lúc Sunny, Jet, và Seishan nhìn theo trong kinh dị, cái cổ bị cắt chém của Bậc Thầy Xu gợn sóng và lạnh lại, không còn một vết trầy trên da hắn.

"C-cái..."

Giọng nói của Seishan đột nhiên nghe nhỏ nhắn.

Cùng lúc, cô gửi một tin nhắn căng thẳng về phía Sunny:

[Chúng ta làm gì đây?]

Cậu là người đã nói cô biết về bản chất của người mới đến này, nên Seishan chắc là đã hi vọng Sunny biết gì đó về cách giải quyết sinh vật này.

Tuy nhiên, cậu không biết. Cậu chỉ biết rằng chiến đấu với nó là tự sát.

Sunny không hề chần chừ. Hủy đi Thánh, cậu lao ra sau và hét lên:

"Chạy!"

Trong giây kế tiếp, cơn lốc tia sáng trắng lấp đầy căn phòng cuối cùng tụ lại thành một hình dạng quái vật cồng kềnh. Một bàn tay dã thú bắn ra trước, đập Bậc Thầy Xu sang một bên và khiến hắn văng vào bức tường.

Cho dù sinh vật kia có mạnh mẽ đến mấy, trọng lượng của nó vẫn là của cái xác nó chiếm lấy. Nên, kể cả nếu sức mạnh của nó là vĩ đại và khủng khiếp, nó cũng không phải là không thể vượt qua.

Ít nhất là trong vài giây.

Và thời gian đó chính xác là thứ mà Tiếng Vang của Thánh Nanh Thảm Khốc mà Sunny vừa triệu hồi cần tranh thủ cho họ. Cơ thể của con quái thú chiếm gần một nửa căn phòng dưới lòng đất, đầu nó cạ vào trần nhà. Một cánh tay vươn ra trước, đẩy sinh vật kia vào trong đá rạn nứt, còn tay còn lại thì đã bay đến để tung ra một đòn đánh hủy diệt.

...Nhưng Sunny không cho rằng Tiếng Vang sẽ có thể làm được gì nhiều.

'Cái quái gì...mình thật sự đã nhận được Tiếng Vang của một vị Thánh hùng mạnh. Một vị Thánh đó, chết tiệt! Nhưng mà nó chỉ vừa đủ để khiến kẻ địch chậm lại một giây...'

Sa Mạc Ác Mộng đang phủ trong bóng tối, và bóng tối đồng nghĩa với cái chết. Nhưng mà, bị kẹt trong một căn phòng nhỏ dưới lòng đất cùng với sinh vật ghê gớm này cũng là vậy.

Họ có thể ở lại và cố chiến đấu, hoặc là trốn thoát và cố sống sót chiến trường cổ đại. Cả hai lựa chọn đều chết chóc không kém gì nhau, nhưng mà ít nhất cái sau sẽ giết họ vài giây, hoặc thậm chí vài phút trễ hơn.

"Nhanh lên!"

Jet là người đầu tiên nhảy lên, nắm lấy mép của khe đá hẹp, và leo vào hành lang chật hẹp kia. Bóng người cô biến mất khỏi tầm mắt, và Seishan ngay lập tức theo sau.

Không lãng phí thời gian, Sunny bước xuyên bóng tối và xuất hiện trên mặt đất, vừa kịp lúc nắm lấy tay Jet và giúp cô leo ra khỏi khe.

Tiếng gầm rú của trận chiến trường tồn, thứ mà đã bị làm giảm đi bởi độ dầy của đá, tấn công họ như một cơn bão.

Nhìn ra ngoài tàn tích, Sunny tái đi.

Dưới ánh trăng mờ ảo, những đội quân xác chết cổ đại đang chiến đấu với nhau. Không có da hay thị trên những xương cốt hoàn toàn đen của họ...vài cái xác trông giống nhân loại, vài cái trông như người khổng lồ, vài cái là quá quái vật và xa lạ để có thể diễn tả bằng lời.

Nhưng mà, toàn bộ đều là mạnh mẽ đáng sợ.

Thật kì lạ khi thấy thế giới đã không bị phá hủy bởi cơn phẫn nộ đáng sợ của trận chiến của họ. Làm sao mà một nhân loại dễ vỡ có thể sống sót một chạm trán thảm họa như này?

'Chúng ta...chúng ta phải đi xuyên...thứ đó?'

Seishan vừa mới leo ra khỏi khe đá và ngừng lại, nhìn chằm chằm cảnh tượng trận chiến ghê gớm. Làn da xám của cô đột nhiên có vẻ tăm tối hơn.

Jet nhìn sa mạc bên ngoài tàn tích, rồi nhìn cái lỗ mà họ vừa leo ra từ. Ngay đúng lúc đó, cả kiến trúc run rẩy, như thể có gì đó bị đẩy vào đá đen từ bên dưới.

Và một giây sau đó...

Ma Pháp thì thầm vào tai Sunny:

[Tiếng Vang của bạn đã bị phá hủy.]

Cậu giật mình và nghiến răng.

'Cứ...cứ như vậy thôi?'

Sunny biết rằng Tiếng Vang của Nanh Thảm Khốc sẽ không thể đánh bại sinh vật khủng khiếp kia, nhưng dù vậy...cậu đã không nghĩ nó sẽ bị phá hủy chỉ trong vài giây.

Cậu vừa chỉ mới có được Tiếng Vang đó. Và bây giờ thì nó đã mất.

Thứ kinh dị gì đang mặc cái xác của Bậc Thầy Xu chứ?

...Cho dù nó là gì đi nữa, thì ba người họ không có khả năng chiến đấu với nó.

Thậm chí nếu bản thân Nanh Thảm Khốc ở đây - hay là toàn bộ những vị Thánh khác của đại gia tộc - thì Sunny cũng không chắc là họ có thể ngăn cản sinh vật kia.

Triệu hồi Ác Mộng, cậu hét lên với Jet và Seishan:

"Leo lên!"

Kẻ Gặt Hồn nhìn cậu chằm chằm một tích tắc.

"Nhưng...nhưng tôi vẫn không biết cách cưỡi ngựa!"

Sunny thì đã bắt đầu chạy.

"Học cho nhanh, nếu cô muốn sống!"

Một giây sau đó, cả Jet và Seishan leo lên Ác Mộng. Chiến mã ngay lập tức lao đi khỏi khe đá hẹp trên mặt đất.

Sunny chỉ ở trước một hai bước, biến thành một cái bóng nhanh nhẹn.

Cùng nhau, bốn người họ bay ra khỏi tàn tích đổ nát này...

Và lao vào sự hỗn loạn đáng sợ của trận chiến trường tồn.