Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1210: Những Người Lính Đã Chết



Chương 1210: Những Người Lính Đã Chết

Ác Mộng bay qua chiến trường nơi những kẻ hầu của những tồn tại thần thánh đã chết chiến đấu chống lại lẫn nhau, không thể giải quyết mối thù hận cổ đại thậm chí sau khi nhiều ngàn năm đã trôi qua. Xung quanh con ngựa phi nước đại, những tên khổng lồ làm từ xương đen lao vào nhau với sự phẫn nộ đầy sát ý.

Mỗi cú chém của một thanh kiếm gỉ, mỗi cú đánh từ một bộ vuốt tàn nhẫn, mỗi cái hàm cắn xuống tạo ra những làn sóng va chạm mạnh mẽ mà khiến cát trắng bị thổi vào, khiến thế giới này như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào. Những tia lửa giận dữ bay lên không trung, và sự ồn ào hỗn tạp lấp đầy bầu trời hắc ám.

'Điên khùng, điên khùng...đúng là điên khùng mà!'

Sunny đang ở trong dạng bóng, lướt trên cát trước Ác Mộng. Cậu đang làm kẻ dẫn đường, và con hắc mã đang theo sau, mang theo Jet và Seishan.

Đầu óc Sunny đang làm việc quá tải, hấp thụ mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất của những việc đang xảy ra quanh họ. Cậu phải tìm một con đường để tránh né đám âm hồn cổ đại kia và lẻn qua giữa chúng, bằng cách nào đó, trong lúc không bị tiêu diệt bởi cơn thịnh nộ hủy hoại của hcungs.

Đó là không dễ...không, nó gần như là bất khả thi. Sự cứu rỗi duy nhất của cậu là việc đám xác chết không hề có vẻ để ý đến họ.

Dù vậy, chỉ dư chấn từ những đòn tấn công kinh khủng của chúng cũng đủ để hủy diệt một người Vượt Bậc nhỏ bé như là Sunny.

'Chết tiệt cả mà!'

Trong lúc họ di chuyển cách xa tàn tích kia, Sunny nhìn thấy...

Một bộ xương đen dễ dàng chém rách bầu trời đêm với thanh kiếm đen bóng của nó. Thứ sinh vật khổng lồ mà tấn công tên kiếm sĩ rùng mình và ngã xuống, khiến cả sa mạc rung chuyển. Bộ xương to như núi của nó, dài gần một cây số, được cắt gọn gàng thành nửa dọc theo cột sống.

Một đội hình phalanx của những chiến binh cổ đại hành quân về trước để đón gặp cú đẩy của đội quân kỵ binh quái. Khoảnh khắc hai dòng thủy triều xương đen gặp nhau, hàng triệu ngôi sao đột nhiên dập tắt trên bầu trời.

Hai tên khổng lồ lao vào nhau trên những đồi cát. Một cầm kiếm, tên còn lại có những xiềng xích sắt quanh cổ tay và cổ chân. Những thứ xích nặng nề kia vang lên trong lúc bàn tay trong xiềng xích bắn về trước, nắm lấy thanh kiếm khổng lồ và ném nó đi.

...Ngay về phía Sunny.

'Nguyền rủa...'

Thanh kiếm khổng lồ rơi xuống chỉ trước Sunny vài mét. Tuy nhiên, nó không đánh trúng cát - thay vì vậy, món vũ khí cổ đại cắm vào những cái bóng, biến mất vào sự ôm ấp không đáy của chúng. Lưỡi kiếm thép lóe qua dạng không thực chất của cậu như một bức tường thép, chỉ vừa đủ trượt mất Sunny.

'...Chúng ta sẽ không sống sót lâu ở nơi này.'

Không ai thật sự biết Sa Mạc Ác Mộng trước đây là gì, nhưng mà nó được biết đến là một trong những chiến trường cuối cùng - hoặc ít nhất là quyết liệt nhất - của trận chiến tranh giữa những daemon và những vị thần.

Có lẽ sa mạc đã tồn tại từ trước lúc đó, hoặc có lẽ vùng đất này đã bị biến thành một sa mạc bởi vì trận chiến đó.

Cũng không ai biết tại sao những người lính đã ngã xuống lại sống dậy mỗi đêm để tiếp tục trận chiến mãnh liệt đó. Tại sao họ lại tiếp tục chiến đấu? Năng lực gì đã được phóng thích ở đây? Ai là kiến trúc sư của cơn ác mộng này?

Sunny chỉ biết rằng nơi này không phải nơi cho người sống. Nó thậm chí còn không phù hợp đối với những kẻ đã chết.

Kẻ yếu nhất trong đám xương đen kia là tương đương với những sinh vật Đồi Bại. Mạnh nhất...cậu thậm chí không muốn biết. Từ những gì Nephis đã nói, thì sự kinh dị thật sự là được giấu ở trái tim của sa mạc, nơi mà những nhà vô địch của hai quân đội đã chiến đấu và chết đi.

Sunny chật vật tưởng tượng ra gì mà có thể kinh khủng hơn trận chiến thảm họa mà đang diễn ra quanh họ, nhưng mà cậu hiểu rất rõ là họ sẽ không thể sống sót ở nơi trống trải này.

Ở đây họ như những con kiến. Chưa có kẻ nào giẫm lên họ, nhưng mà với sự mãnh liệt và ghê gớm của trận chiến này, đó chỉ là vấn đề thời gian - phút, hay thậm chí là giây - trước khi có ai hay thứ gì đó xóa bỏ sự tồn tại của họ.

Chỉ một sự vang vọng từ một đòn đánh ở xa cũng đủ hủy diệt họ.

Cậu đã có ý định đến một nơi đổ nát khác. Vị trí của những kiến trúc gần nhất đã được in hằn vào não cậu, nhưng mà lúc họ tiến vào chiến trường, Sunny nhận ra đó là vô dụng - những đồi cát trắng đã thay đổi, và cậu không cón những đánh dấu để định hướng trong sa mạc.

Từ khoảnh khắc ba người họ thoát khỏi tàn tích kia, họ hoàn toàn lạc mất.

Mắt đất rung chuyển và nứt ra trong lúc một bộ xương trong bộ giáp gỉ dùng một cây búa chiến tranh đánh vào cái khiên của một con ác ma sáu tay, và Ác Mộng suýt vấp ngã. Giương nanh, con hắc mã nhảy cao, đạp lên cột sống của một con quái vật to đùng, phi nước đại qua đó và đặt chân lên phía bên kia, nhanh hơn cả gió.

Jet và Seishan đang nắm chặt lấy nó vì tính mạng mình.

Sunny bị ném ra khỏi bóng tối và lăn trên cát, rồi nhảy qua một bên, vừa kịp né tránh một bàn chân to đùng rơi xuống từ đâu đó như một vách tường đen vậy.

Làn sóng va chạm từ việc nó chạm đất khiến cậu ngã ra sau, cậu nếm thấy máu.

Mơ hồ, cậu chìm trở lại bóng tối và bay về phía Ác Mộng.

'Chúng ta cần núp...chúng ta cần núp...'

Đột nhiên, Sunny nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ một nơi xa.

Cậu không thật sự có thể nhìn thấy màu sắc khi là một cái bóng, nhưng mà từ sự tinh khiết của ánh sáng, cậu biết nó phải là màu trắng.

Cách đó một đoạn, bị che đi bởi vô số bộ xương đang chiến đấu, một hào quang màu trắng đang dâng lên trên sa mạc.

'Ở đó.'

Không dùng quá nhiều thời gian để nghi ngờ bản thân, Sunny chuyển hướng và bay về phía ánh sáng ở xa kia. Ác Mộng theo sau, bọt sùi lên từ mép miệng nó.

Xung quanh họ, quân đội xác chết tiếp tục hủy diệt đối phương, trận chiến của họ dần biến thành một cảnh tượng tận thế, điên rồ.

Sunny biết bản thân sẽ chết. Cậu đáng lẽ đã chết rồi - sức mạnh giữa những sinh vật đang chiến đấu này là quá vĩ đại để những kẻ trần tục như cậu có thể sống sót.

Vậy mà, có vẻ như vận may hôm nay ở bên phía cậu.

Bằng cách nào đó, họ tiếp tục bám víu mạng sống.

Cuối cùng, họ đến được nguồn gốc của ánh sáng trắng kia.

Ẩn giấu đằng sau những đồi cát trắng, một kiến trúc đá nhô ra từ cát. Nó được vây quanh bởi một vòng lửa trắng - và kì lạ là, không có bộ xương đen nào dám vượt qua nó.

Sunny cũng không dám mạo hiểm lao vào ngọn lửa đó. Thay vì vậy, cậu bước xuyên bóng tối và xuất hiện bên trong vòng lửa. Ác Mộng đơn giản nhảy qua, đáp xuống gần đó.

Đống đổ nát ở trước mặt họ, có vẻ trống không. Không có sự chuyển động nào bên trong cả.

Cảm giác tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, Sunny liếc nhìn ngọn lửa trắng, và về phía thứ đá đen đổ vỡ. Hô hấp cậu trở nên nặng nề hơn.

'...Neph?'