Chương 1211: Đến Bình Minh
Trận chiến ghê gớm vẫn tiếp tục xung quanh họ, và Sunny chật vật đè nén cảm giác kinh hoảng nguyên thủy mà đang đe dọa áp đảo lý lẽ của cậu. Suy nghĩ lại cuộc chạy điên cuồng xuyên qua chiến trường hắc ám, cậu cảm giác tay mình run rẩy.
Làm thế quái nào mà họ đã sống sót được?
Cậu nhăn nhó, rồi đẩy nỗi sợ hãi sang một bên. Không có thời gian để e sợ.
Liếc nhìn Jet và Seishan, cậu im lặng gật đầu, và tiến về phía tàn tích.
Cho dù thứ gì chờ đợi họ bên trong, họ cũng không thể cứ ở ngoài nơi trống trải như này.
Kiến trúc cổ đại ở trong điều kiện tệ hại. Nó đã hứng chịu hàng ngàn năm nhiệt độ và gió, nhưng mà đã gần bị phá hủy bởi bất cứ chuyện gì mà đã xảy ra ở nơi này vài phút trước.
Mái vòm tròn bị phá thủng, và những mảnh đá nằm khắp nơi trên cát trắng, vài cái vẫn còn bọc trong ngọn lửa trắng nhảy múa. Như thể có một vụ nổ mạnh mẽ đã phá hủy nó từ bên trong, lan tỏa lửa và mảnh vụn ra khắp nơi. Vài tảng đá vỡ là đủ to và nặng để nghiền nát một phương tiện bọc giáp.
Sunny vươn ra giác quan bóng, xa nhất có thể, nhưng mà những bức tường đen của kiến trúc hư hại bằng cách nào đó chặn nó lại.
Đằng sau là Jet và Seishan, cậu cẩn thận tiếp cận cái lỗ của bức tường tan vỡ của kiến trúc có mái vòm kia, chần chừ một giây, rồi nhảy vào trong.
Thứ đầu tiên đón gặp họ là mùi thịt khét.
Tàn tích này là nhỏ hơn nhiều nơi mà họ vừa ẩn nấp, và từ vẻ ngoài, không có con đường nào dẫn đến phần dưới lòng đất của kiến trúc cả. Chỉ có một căn phòng tròn này, với sàn nhà một nửa bị chôn dưới cát.
Một cái xác đen thui nằm ngay giữa sảnh tròn. Nó có vẻ là nhân loại, nhưng mà không thể nào nói được người đó là ai - cái xác bị thiêu đốt quá ghê gớm, và mọi chi tiết về nó đã bị ngọn lửa hủy diệt.
Cũng có một người khác nữa ở trong căn phòng.
Sunny chửi thề và lao ra trước, xuất hiện gần hình dạng bức động một tích tắc sau đó. Nephis đang nằm trên đá đen, bộ giáp của cô gần bị phá hủy, hai mắt nhắm lại. Những tia lửa trắng đang tràn ra từ những vết thương nghiêm trọng trên khắp người cô, và trong ánh sáng mờ nhạt, gương mặt cô trông tái nhợt và dễ thương tổn.
'Không, không, không...'
Một giây sau đó, một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát khỏi môi cậu.
Cô vẫn còn sống, chỉ là bất tỉnh mà thôi. Những vết thương của cô cũng đã đang lành lại - chỉ trong những giây ngắn ngủi đó, những miệng vết thương đã trở nên gần hơn.
Jet và Seishan chậm chạp đến gần. Kẻ Gặt Hồn quỳ xuống, quan sát cái xác bị cháy đen.
Sau một lúc, Sunny buộc bản thân quay đi khỏi Neph và hỏi:
"Là ai? Cô có thể nhìn ra không?"
Jet chần chừ, rồi lắc đầu.
"Không...cơ thể bị tổn thương quá nặng nề. Nhưng mà, nó khiến tôi thấy ớn lạnh."
Ba người họ im lặng vài giây, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Nephis đã chiến đấu với một người sống sót khác? Hay là đã có một sinh vật khác giống như là Vượt Bậc Giả Xu?
Cả hai khả năng đều khiến người ta không yên lòng.
Đến cuối cùng, Sunny lắc đầu.
"Không quan trọng. Chúng ta cần phá hủy cái xác đó. Nếu không thì, có cơ hội nó sẽ sống dậy và bắt đầu nói chuyện với chúng ta lần nữa."
Không có ai phản đối cả.
Sau khi dọn dẹp cái xác, ba người họ đến gần Nephis vẫn còn bất tỉnh và ngồi trong sự yên lặng căng thẳng, chờ đợi đến lúc bình minh với sự hoảng sợ nắm chặt tim họ.
Vào buổi sáng, âm thanh của trận chiến trở nên khẽ đi. Sunny, người mà đã không hắm mắt hay cho phép bản thân thư giãn một giây nào, cử một cái bóng của mình đi nhìn bên ngoài.
Cậu hoàn toàn kiệt sức. Thường thì, người Vượt Bậc có thể hoạt động một thời gian dài mà không cần nghỉ ngơi, và Sunny còn có thêm những lợi ích từ việc đang mặc Vải Liệm Hoàng Hôn...nhưng mà trong hai mươi bốn giờ qua, cậu đã tham gia một trận chiến mãnh liệt đến tàn nhẫn, chiến đấu với một vị Thánh, đi qua vô số kilomet trong Sa Mạc Ác Mộng, và thậm chí sống sót một đợt giao tranh hủy hoại giữa hai quân đội xác chết.
Không kể đến sinh vật ghê gớm mà mặc xác của Bậc Thầy Xu.
Sunny đang mệt mỏi.
Bên ngoài, sa mạc yên ắng và sạch sẽ. Những đồi cát trắng vươn xa đến cuối tầm mắt, và không có dấu hiệu gì cho thấy những thế lực tồi tệ đã chiến đấu ở nơi địa ngục này chỉ vài giờ trước.
Cát đã nuốt chửng tất cả.
Đã vô cùng lạnh lẽo ở sa mạc vào buổi tối, nhưng mà giờ khi mặt trời đã xuất hiện trên đường chân trời, nhiệt độ không chịu nổi đang trở lại.
Cậu phát ra một hơi thở dài khô khàn.
"Chúng đi rồi."
Những binh lính xương đã không ở đây nữa, nhưng mà còn Bậc Thầy Xu? Liệu sinh vật kia có theo họ vào chiến trường và bị tiêu diệt, hay là nó đã kiên nhẫn chờ đợi bên trong tàn tích kia, chờ đến khi mặt trời mọc?
Liệu nó bây giờ có đang tìm đến họ?
Sunny không biết.
Jet và Seishan đang ngồi tựa lưng vào nhau, còn cậu thì cách đó vài bước. Đầu Neph nằm nghỉ trên gối cậu.
Triệu hồi Suối Vô Tận, Sunny mang bình thủy tinh xinh đẹp đến môi cô và rót cho cô chút nước.
Trong lúc nó chảy vào miệng, Nephis hơi cựa quậy, và rồi ho lên.
Mắt cô mở ra, và nhìn chăm chú cậu từ bên dưới, hơi bối rối.
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên mặt Sunny.
"Cô tỉnh rồi. Từ từ thôi."
Nephis giật mình, rồi ngồi dậy và nắm lấy Suối Vô Tạn. Cô tham lam uống lấy uống để, rồi nhìn Sunny.
Những tia sáng trắng nhảy múa trong mắt cô, như thể bị kích động.
"Làm...làm sao cậu ở đây?"
Cậu nhún vai.
"Tôi đã nói là sẽ gặp cô ở phía bên kia."
Sunny im lặng vài giây rồi khịt mũi.
"Gì chứ? Đừng có nhìn tôi như vậy. Nói thật lòng thì, chúng tôi nhìn thấy ngọn lửa của cô từ phía xa, và vội vàng chạy đến đây, hi vọng tìm thấy nơi ẩn nấp. Nếu không nhờ có vậy, thì bọn tôi đã chết là cái chắc."
Nephis liếc sang Jet và Seishan. Lông mày cô khẽ nhíu lại.
Rồi cô đột nhiên rùng mình và quay người, nhìn chăm chú vào nơi mà cái xác cháy đen từng nằm.
Seishan cuối cùng lên tiếng:
"Chúng tôi xử lý nó rồi. Chúng tôi...đã gặp một sinh vật mà có thể chiếm lấy xác chết. Nên, giữ một xác chết bên cạnh là không có vẻ an toàn."
Nephis rùng mình.
"Đúng...tôi...tôi cũng đã gặp một sinh vật như vậy."
Sunny giữ im lặng một lúc, tự hỏi cô ta bằng cách nào mà giết được thứ chết tiệt kia. Liệu nó có liên quan gì đến Kĩ Năng Vượt Bậc của cô, [Khao Khát]? Hay là bản chất của Phân Loại cô nói chung?
Ngay cả những xác chết của Sa Mạc Ác Mộng có vẻ không muốn đến gần ngọn lửa trắng của cô.
Quan trọng hơn nữa...
Có nhiều hơn một sinh vật như thứ mà họ đã chiến đấu? Hay là sinh vật kia có khả năng ở trong nhiều vật chứa cùng lúc?
Biểu hiện của cậu trở nên nghiêm trọng.
"...Cô có biết thứ đó là gì?"
Nephis chần chừ vài giây, rồi gật đầu.
"Tôi không chắc...nhưng tôi nghĩ mình biết."
Cô nhăn nhó, nhìn về phía bộ giáp tan vỡ của mình, và giơ lên một bàn tay run rẩy.
"Đã có ba Cổng Ác Mộng, nhưng mà chỉ có hai Hộ Vệ Cổng tiến vào thế giới thức tỉnh. Kẻ thứ ba...tôi nghĩ nó đã ở lại trong thế giới Mộng Ảo."
Nephis trở nên im lặng một chút, rồi nói thêm:
"Để săn chúng ta."