Chương 1214: Nguồn Gốc Của Ác Mộng
"Di chuyển đi đồ quái vật!"
Một người Vượt Bậc của Gia Tộc Valor mang theo sự sợ hãi trong ánh mắt trong lúc đẩy Mordret từ sau lưng với đuôi giáo của hắn. Mordret đã đi nhanh hết sức có thể, nên cú đẩy đó khiến hắn loạng choạng và vấp ngã.
Cát trắng nóng rực cháy lên gương mặt tàn tạ của hắn.
Hắn thở dài, và cố gắng đứng dậy.
Một con mắt của hắn đã bị mất, và hắn chỉ còn một tay. Phản Chiếu của hắn đều đã bị phá hủy. Cơ thể hắn thì ở trong tình trạng thảm hại...
Mặc dù Mordret đã có thể thoát khỏi sự tàn sát của tồn tại Vĩ Đại kia, vận may của hắn khi đến Sa Mạc Ác Mộng là tệ hại. Không lâu sau khi tiến vào đó, hắn gặp phải Hộ Vệ Cổng đuổi theo, và sau khi chỉ vừa có thể sống sót đợt chạm trán không may đó, một nhóm Bậc Thầy sống sót từ Gia Tộc Valor đã phục kích và bắt giữ hắn.
Hắn cũng đã thất bại trong việc dứt điểm em gái mình.
'Đáng tiếc.'
Bây giờ, hai tay hắn bị trói sau lưng bởi xiềng xích ma thuật. Kể cả nếu hắn muốn từ bỏ cơ thể gốc của mình, thì hắn tạm thời bị kẹt bên trong nó...những sợi xích nặng nề có lẽ không phải là dụng cụ mà Morgan đã có ý định dùng để cầm tù hắn, nhưng mà chúng cũng được người cha hắn đúc ra.
Ra khỏi xiềng xích này sẽ là phiền phức. Nhưng mà nếu có gì thì, chỉ còn lại một tay lại có thể có ích trong việc đó.
"Đứng dậy!"
Mordret thở dài.
"Tôi đang cố...thật sự mà, đây là cách mọi người đối xử với một hoàng tử của Valor?"
Thay vì trả lời, Bậc Thầy kia giận dữ đánh vào xương sườn hắn.
Mordret lại ngã xuống cát nóng rực.
Lại một giọng nói khác vang lên từ đâu đó phía trên:
"Ngừng lại! Chỉ làm chúng ta chậm lại mà thôi...Skinwalker chắn chắn đang đến gần. Nếu chúng ta muốn sống sót, thì cần phải đến Thành Thị nhanh nhất có thể."
Quả thật, đó là nguyên nhân duy nhất khiến những người của Gia Tộc Valor ở đây giữ mạng lại cho hắn - họ muốn Mordret dẫn đường đến Thành Thị Đầu Lâu Đen.
Sa Mạc Ác Mộng là bao la, nhưng mà với những thú cưỡi Tiếng Vang, nhóm người sống sót này đã có thể di chuyển khoảng cách rất xa trong ngày qua. Vận may của họ cũng không quá tệ - khu vực mà Kêu Gọi đã kéo họ đến là không quá xa Thành Thị.
Với sự giúp đỡ của Mordret, họ đã có thể gần đến được đó.
Nhưng mà đoạn đường cuối cùng thì phải đi bộ.
Có ai đó kéo hắn đứng dậy. Người nữ kia ra vẻ bình tĩnh, nhưng mà hắn có thể cảm giác được sự sợ hãi từ cô ta...người Vượt Bậc này cũng đã chạm trạn Skinwalker. Thật ra thì, những người ở đây với hắn đơn giản là những kẻ đã sống sót đợt chạm trán đó. Họ biết cái chết - hay thứ gì đó tệ hơn nhiều - đang không ngừng đuổi theo họ.
"Dẫn đường. Mạng sống ngươi cũng phụ thuộc vào việc đến Đầu Lâu Đen. Nó ở đâu?!"
Mordret im lặng một giây, rồi mỉm cười.
"Đừng lo. Chúng ta đã gần đến rồi."
Hắn đi về phía trước, di chuyển qua những đồi cát trắng và tàn tích cổ đại.
Sau vài giờ trong nhiệt độ ngột ngạt, họ cuối cùng nhìn thấy cái đầu lâu khổng lồ màu đen xuất hiện ở phía xa. Những Bậc Thầy đông cứng trong một giây, sự kích động cháy lên trong mắt họ.
...Còn Mordret thì im lặng lùi lại một bước.
Hắn lắc đầu.
Những người này đã hỏi hắn Thành Thị ở đâu, và hắn đã dẫn họ đến đó.
Tuy nhiên, họ đáng lẽ nên hỏi thêm một câu hỏi khác.
Câu hỏi đó thật sự là đơn giản...
Hắn đã làm gì với những cái xác của những người Thức Tỉnh bên trong Thành Thị Đầu Lâu Đen?
Câu trả lời là hắn đã không làm gì cả.
Dù vậy, những bóng người đột nhiên bắt đầu hiện ra từ bên trong đầu lâu khổng lồ màu đen. Một, hai, ba...một tá, hai tá...ba...
Cái xác không đầu của Hiệp Sĩ Shtad cũng ở đó, đi ở phía trước.
Những người sống sót đã muốn thoát khỏi Skinwalker, nhưng mà họ thật ra là đã đi về phía cái chết của mình ngay từ đầu.
'Đến lúc chạy rồi.'
Quay người lại, Mordret cho phép cơ thể của bản thân ngã và lăn xuống dốc của đồi cát trắng cao.
Đến cuối cùng, Kai ở lại với Sunny và những người còn lại. Cùng nhau, họ đi xuyên qua sa mạc, về phía mà hắn đã để lại những người sống sót khác.
Con đường đó là không dễ. Có quá nhiều Sinh Vật Ác Mộng mạnh mẽ ở quanh, và mặc dù đa số chúng đã bị mê hoặc bởi kêu gọi của những Hạt Giống, vài thứ không bị, hay ít nhất là không hoàn toàn.
May mắn là, không có sinh vật nào mà họ phải chiến đấu là có Cấp Bậc Vĩ Đại. Mỗi người trong số năm Bậc Thầy ở đây cũng là cực kì mạnh mẽ...
Dù vậy, đó vẫn là một hành trình khó khăn.
Toàn bộ họ đều hoàn toàn kiệt sức, khổ sở vì môi trường khắc nghiệt phi nhân đạo của sa mạc trắng, và dưới gánh nặng tâm lý khủng khiếp bởi cảm giác đáng sợ là đang bị đuổi theo.
Không ai biết liệu cái xác của Bậc Thầy Xu có theo dấu họ hay không...nhưng mà chỉ khả năng có thể gặp lại sinh vật đó là đủ khiến họ đầy cảm giác sợ hãi ngột ngạt.
Những sinh vật mà họ chiến đấu đều là mạnh mẽ và đáng sợ.
Trong năm người họ, Nephis có vẻ bị ảnh hưởng ít nhất. Tuy nhiên, cô lại chật vật với gánh nặng của bản thân mình.
Nhìn về phía những đồi cát trắng tinh hoàn mĩ, cô lắc đầu và khẽ thở dài.
"Tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ quay lại đây. Hoặc, ít nhất là sớm như vậy."
Với họ, vùng đất này được gọi là Sa Mạc Ác Mộng đơn giản vì nó là nguồn gốc của Chuỗi Ác Mộng.
Nhưng với Nephis...với cô, nó là nguồn gốc của những ác mộng của riêng cô. Cô đã chưa từng nói về thời gian ở đây một cách chi tiết, nhưng Sunny biết nó chắc chắn phải là một trải nghiệm ghê gớm.
Đủ ghê gớm để Ngôi Sao Thay Đổi kiêu hãnh và mạnh mẽ thậm chí đã đồng ý tiếp nhận tư vấn tâm lý. Sa mạc này, và bất kể việc gì cô đã trải nghiệm trong Ác Mộng Thứ Hai, cũng không phải thứ người ta có thể dễ dàng quên được.
'Mình có thể tưởng tượng...không, thật ra thì, không cho rằng mình có thể.'
Sunny đã chỉ ở trong Sa Mạc Ác Mộng một ngày - và đó là khi cậu là một Bậc Thầy, cùng với vài người khác. Vậy mà cảnh tượng đồi cát trắng trải dài bất tận đã bắt đầu khiến cậu cảm nhận được một tia tuyệt vọng.
Sẽ là như thế nào, nếu bị lạc ở nơi nguyền rủa này một mình, khi là một người Ngủ bất lực?
"Chúng ta gần đến rồi!"
Giọng nói của Kai khiến cậu quay trở lại từ những ý nghĩ nặng nề.
Trước mặt họ, cát hơi thấp hơn một chút, và năm tòa tháp kim loại hình dạng kì lạ đang nhô ra từ dưới đó, thành một hình bán nguyệt. Ánh mặt trời phản chiếu trên kim loại bóng lưỡng, khiến chúng càng thêm chói mắt hơn nữa.
Mỗi tòa tháp có một chiều cao khác nhau, với cái thấp nhất trong số đó là cao vài chục mét.
Sunny nhìn chúng chăm chú vài giây trước khi nhận ra những tòa tháp đó là gì - chúng là những đầu của năm ngón tay mà thuộc về một găng tay thép khổng lồ.
Bản thân găng tay thì vẫn đang bị chôn vùi dưới cát.
Cậu không biết sinh vật gì mà đã có thể mang găng tay đó, và phần còn lại của nó ở đây...và, ngay bây giờ, Sunny không quan tâm.
Cậu chỉ quan tâm đến việc những tòa tháp là rỗng, và có bóng râm bên trong đó.
'Cũng có người bên trong đó nữa.'
Biểu hiện của Sunny trở nên nghiệt ngã trong lúc theo Kai về phía trại tạm thời của những người sống sót.
'...Sẽ tốt nếu chỉ có người bên trong đó.'
(D/g: Skinwalker: Một phù thủy trong truyền thuyết của người Navajo có thể biến thành, chiếm hữu hoặc giả dạng thành một động vật hay con người. Dùng ở đây thì như là kẻ đội lốt thứ khác.)