Chương 1216: Bỏ Chạy
'Cứt, cứt, cứt...'
Sunny không biết chính xác sinh vật mà đang đuổi theo họ là gì. Cậu đã hi vọng rằng những cái xác bị chiếm lấy không phải vật chứa của một tồn tại duy nhất, mà là những sinh vật riêng biệt, giống như đám thủ hạ của một bạo chúa...nhưng mà kể cả nếu là vậy, thì rõ ràng là có cách để chúng có thể chia sẻ thông tin.
Cậu biết là như vậy bởi vì hi vọng của cậu đang bị bóp nát ngay trước mắt.
Nếu như không có cách nào để đám con rối của Hộ Vệ Cổng chia sẻ kiến thức, thì cậu đã có thể giả vờ không biết đến sự hiện diện của chúng để tranh thủ thêm chút thời gian. Nhưng mà bảy vị Bậc Thầy đã bị chiếm hữu đều có vẻ biết được Sunny có thể nhìn ra chúng.
Chúng chậm rãi di chuyển. Ban đầu thì động tác của chúng có vẻ không có gì đáng nghi ngờ, nhưng mà nhanh chóng có thể nhìn ra chúng đang bao vây lấy những người Vượt Bậc còn lại.
Chúng có những nụ cười nhân loại đến ghê rợn thắp sáng gương mặt chúng.
Ở một bên, là bảy cái xác bị chiếm hữu bởi năng lực của một sinh vật Vĩ Đại.
Bên còn lại, có Sunny, Nephis, Kai, Effie, Jet, Seishan, Morgan, và mười một Bậc Thầy khác không bị ảnh hưởng.
Morgan còn lại ba Tiếng Vang Vượt Giới Hạn. Seishan có một.
Sunny có Thánh và Ác Mộng.
...Và Tiểu Yêu.
Thật ra thì, con quỷ nhỏ gầy gò kia là đóng vai trò mấu chốt trong khả năng sống sót của họ.
[Mang mọi người đến gần hơn.]
Sunny đã giải thích tình hình với Morgan và phối hợp hành động với những đồng mình khác của mình. Cơ hội sống sót duy nhất của họ là chạy..nhưng mà thoát khỏi vòng cái xác bị chiếm lấy kia có vẻ là bất khả thi.
Cho dù là vậy, họ vẫn phải thử.
Biết nên làm gì, Morgan bình tĩnh nhìn mười một người Vượt Bậc mà chưa bị Hộ Vể Cổng chiếm lấy và gọi:
"Người bên kia! Đến đây. Tôi có vài câu hỏi về vấn đề lương thực và nước dự trữ...cậu kia nữa. Chúng ta có thể làm bao nhiêu cái lều từ đống da đó?"
Những Bậc Thầy để lại thứ họ đang làm và đi qua. Đến lúc đó, ngay cả họ cũng bắt đầu nhận ra có gì đó kì lạ đang xảy ra.
Một nhóm người đang đứng ở trung tâm của tòa tháp rỗng. Nhóm còn lại thì tỏa ra, vây quanh lấy họ.
Thép cổ đại rên rỉ trong lúc bị gió tấn công.
'Chỉ có nhiêu đó. Cũng có ba người Vượt Bậc ở bên ngoài...nhưng mà chỉ có hai trong số đó là nhân loại.'
"Tiểu Thư Morgan? Chuyện, ờ...chuyện gì đang xảy ra?"
Những Bậc Thầy nhân loại có vẻ mơ hồ.
Trong lúc đó, những người còn lại đang chậm rãi nhúc nhích, hình thành một đội hình chiến đấu lỏng lẽo. Vũ khí trên tay.
Sunny là người duy nhất bất động.
Cố gắng chiến đấu với bảy sinh vật Vĩ Đại thì được gì chứ?
'Gần đến lúc rồi...mình chỉ cần vài giây nữa thôi!'
Morgan nặng nề nhìn thủ hạ của mình, rồi nói bằng phẳng:
"Đến gần hơn."
Họ liếc nhìn lẫn nhau, rồi chần chừ tiến lên vài bước nữa.
Cùng lúc...
Những cái xác mỉm cười cũng tiến lên một bước.
"Kai, bây giờ!"
Tiếng hét của Sunny bị nhấn chìm bởi tiếng rên rỉ của kim loại vặn vẹo.
Và rồi, tiếng rên rỉ đó bị nhấn chìm bởi giọng nói của Kai.
Cung thủ đẹp trai chỉ nói một từ, nhưng mà bao bọc hoàn toàn không gian trong tòa tháp rỗng, vang vọng trong không gian tăm tối này:
"Ngừng."
'Argh...địa ngục à...'
Sunny chưa từng hứng chịu Kĩ Năng Vượt Bậc của Kai - hay nên nói là cậu chưa từng bị nó ảnh hưởng tiêu cực. Bạn cậu thường dùng năng lực giọng nói của hắn để tăng tinh thần cho binh lính và thắp lên khát vọng chiến đấu, chiến thắng và sống sót.
Nhưng mà đó không phải việc duy nhất hắn có thể làm.
Sức mạnh đích thực của Nightingale là thôi thúc những sinh vật phải bẻ cong theo ý chí của hắn.
Khi Kai ra lệnh cho mọi người ngừng lại, có vẻ như cả thế giới đông cứng.
Sunny vẫn có thể di chuyển nhờ vào phòng ngự tâm trí cao đến đáng nể, nhưng mà cảm giác giống như có một ngọn núi đang đè lên cậu...nhưng mà gánh nặng đó không phải vật chất. Mà nên nói là nó cực kì khó để nhớ tại sao cậu vốn lại muốn di chuyển.
Với chút nỗ lực, cậu đã làm được.
Những người khác cũng bị ảnh hưởng tương tự, chống lại mệnh lệnh đó với mức độ thành công khác nhau.
Ngay cả bảy cái xác cũng bước hụt chân. Tuy nhiên, chúng rũ bỏ hiệu quả của mệnh lệnh kia gần như ngay tức thì...dù vậy, nó đã tranh thủ cho Sunny vài giây mà cậu cần.
Bởi vì vào lúc đó, cả tòa tháp đột nhiên run rẩy...
Và ngã xuống.
Có một âm thanh kim loại xé rách rên rỉ thật trầm thấp, một âm thanh ken két chói tai, và rồi gió và ánh sáng tràn vào bên trong ngón tay thép.
Đương nhiên đó là vì Tiểu Yêu đã gặm xuyên qua những lớp bên ngoài của tòa tháp, đi gần hết chu vi của nó.
Sunny đã triệu hồi con quỷ nhỏ tham ăn ngay khi phát hiện những người canh gác của nhóm sống sót. Trong lúc chào Effie, nói chuyện với Morgan, cho cô ta biết về mối nguy hiểm, và quan sát bảy vật chứa của Hộ Vệ Cổng chậm rãi bao vây họ, Quỷ Háu Ăn đã bận rộn lén lút ăn lớp bên ngoài của ngón tay thép.
Và ngay lúc đó, tòa tháp cuối cùng không thể chịu đựng trọng lượng của bản thân và đổ ngã.
Bóng râm mát mẻ bên trong ngay lập tức bị xé xác bởi ánh mặt trời chói lòa.
...Nhưng mà vẫn còn rất nhiều cái bóng.
Kêu gọi chúng, Sunny ngay lập tức hiện hữu vài chục xúc tu hắc ám. Vài cái quấn quanh cơ thể những cái xác mà đã không bị chôn vùi dưới vô số tấn thép, chỉ để ngay lập tức bị phá hủy.
Nhưng đó chỉ là một sự phân tán.
Những cái xúc tu bóng còn lại nắm lấy những nhân loại, và cứ vậy vứt họ ra khỏi đống kim loại đang ngã xuống, vào nhiệt độ tàn nhẫn của sa mạc.
Cùng lúc, một cơn lốc tia sáng hình thành những Tiếng Vang Vượt Giới Hạn, chúng ném bản thân về phía đám sinh vật kia. Mọi người dùng biện pháp của bản thân để khiến kẻ địch chậm lại.
Có tiếng hét, có ồn àn. Có một vụ nổ ngọn lửa trắng, và âm thanh sắc bén của không khí bị cắt bởi vô số lưỡi kiếm. Máu đổ ra.
Ngã lên cát trắng, Sunny lăn đi và nhảy đứng dậy.
"Chạy!"
Đa số họ đã ra khỏi tòa tháp, nhưng mà năm trong số mười một người Vượt Bậc mà Morgan đã gọi đến không thấy đâu nữa.
Những đồi cát trắng quanh họ run rẩy, và rồi nổ tung, và một đám mây cát bao la che phủ mọi thứ trong tầm mắt.
Kai nắm lấy tay Effie trong lúc bay cao vào bầu trời.
Ác Mộng xuất hiện từ bóng tối, lao về phía Jet.
Morgan có thú cưỡi của riêng cô, trông giống như một con chiến mã có sừng làm từ thép.
...Sunny thấy bản thân ở gần Nephis.
Không suy nghĩ về việc bản thân đang làm, cậu nắm chặt lấy cô...Và bước xuyên bóng tối.
Ngay sau đó, hai người họ xuất hiện cách đó vài cây số, trong bóng tối của một đồi cát cao.
Cậu đã kéo cô với mình vào Bước Bóng Tối.
Sunny nhìn chăm chú Nephis với biểu hiện giật mình, và cô cũng mở to mắt nhìn cậu.
"Đó...đó là gì vậy?"
Cậu mở miệng, rồi đứng hình một giây.
"Đó, ờ...tôi chỉ cho rằng có thể có hiệu quả. Và ngạc nhiên chưa? Đúng là vậy."
Sunny không thể mang những sinh vật khác cùng mình khi cậu bước qua bóng tối, nhưng mà Phân Loại của cậu đã cho thấy nó xem Nephis là một phần của cậu trong những tình huống nhất định. Hay nói đúng hơn...nó xem Sunny là một phần của Nephis.
Họ được liên kết bởi Liên Kết Bóng Tối, có nghĩa là linh hồn của họ bị trói buộc vào nhau. Sunny không cần phải thích nó...
Nhưng mà sẽ là ngu si nếu không dùng đến nó.
Nephis nhìn cậu một giây, rồi gật đầu.
"Ừm."
Cô nhìn cậu chút nữa và nói thêm:
"Cậu có thể thả tôi ra rồi."
Sunny mỉm cười méo xẹo.
"Ồ, nhưng mà tôi thật ra không thể."
Ngay lúc đó, một con ngựa đen nhảy qua đồi cát và lao xuống dốc. Jet hét lên từ trên lưng Ác Mộng trong lúc chạy ngang qua họ:
"Di chuyển! Chúng đang đuổi đến!"
Thiêu đốt tinh túy, Sunny thở dài, rồi lại kéo Nephis vào bóng tối.