Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1221: Không Thể Ngăn Cản



Chương 1221: Không Thể Ngăn Cản

'Mình...sẽ chết...'

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Sunny không có liên quan gì đến việc mỗi đòn đánh mà cái xác bị chiếm hữu là đủ hủy hoại để tàn phá cơ thể cậu, mà là vì sự gắng gượng mà trận chiến với đám sinh vật này đang đè nặng lên cơ thể đó.

Đúng là như vậy - Sunny đang đối mặt với một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại, nhưng mà cậu cảm giác như thể sự kiệt sức sẽ giết cậu kể cả nếu sinh vật kia không làm vậy.

Thời gian di chuyển chậm chạp trong một trận chiến như thứ mà họ đang có. Cậu không chắc là bao nhiêu giây đã trôi qua kể từ khi vật chứa thứ hai của Hộ Vệ Cổng đã xuất hiện - một chục? Hai chục?

Có lẽ chỉ là năm hay sáu giây mà thôi.

Sáu Bậc Thầy và một cái Bóng đang bằng cách nào đó kiềm chế sinh vật ghê gớm kia, trong lúc này. Có lẽ là có liên quan đến việc những đòn tấn công liên tục oanh tạc đã khiến cái xác bị giữ lại một chút - dù sao thì, nếu như có một điểm yếu mà họ có thể tận dụng, thì đó là vật chứa của Hộ Vệ là không bền bỉ bằng cơ thể thật sự của sinh vật Vĩ Đại này.

Có lẽ là vì mỗi người trong số họ đều là đỉnh tiêm của một người Vượt Bậc có thể trở thành, và biết rằng không còn đường lui cho mình nữa. Họ chiến đấu mà không giữ lại gì cả, biết cái chết đã đến gần, gần như không thể tránh khỏi.

Sunny tương đội không thương tổn, vào lúc này, và Thánh cũng vậy. Kai đã bay vòng quanh bên trên sinh vật, bắn hết mũi tên ma thuật này đến mũi tên ma thuật khác về phía nó.

Những người còn lại...thì đang ở tình thế nguy hiểm.

Có lẽ Jet là người trông tan nát ghê gớm nhất, nhưng mà bởi vì điều kiện độc nhất của cô, cô có thể kiên trì cố gắng phá nát linh hồn của sinh vật kia bất chấp mọi thương tổn đó. Đến hiện tại, Kẻ Gặt Hồn đã trông không khác mấy cái xác mà cô đang chiến đấu, và thậm chí có lẽ còn giống hơn nữa.

Cô và Morgan đều chiến đấu bằng tay không - mặc dù, trong trường hợp của Morgan, cả cơ thể cô ta là một vũ khí, chứ không chỉ hai tay. Cô cũng hứng chịu nhiều hơn hẳn thương tổn so với những người khác, thường chủ động dùng cơ thể bản thân che chắn cho những người còn lại. Đó là vì Công Chúa Chiến Tranh về mặt thể chất là chắn chắn nhất, có lẽ ngoại trừ Effie.

Sự khác biệt giữa hai người là Morgan có vẻ như đã hấp thụ một pháp thuật chữa trị mạnh mẽ vào Kĩ Năng Phân Loại của mình, cho phép cô hồi phục lại những vết thương mà có thể khiến nữ thợ săn hoàn toàn ra khỏi trận chiến.

Seishan thậm chí còn đi xa hơn cả Jet và Morgan - với hai tay bị gãy, cô đã dùng hàm răng quái vật của mình để tổn thương thứ kinh tởm ia. Hàm của cô không hề kém trí mạng so với một Ký Ức mạnh mẽ, nhưng mà nó cần đến gần, ở phạm vi gần gũi mà kẻ địch có thể khiến cô rơi vào nguy hiểm nghiêm trọng. Sinh vật xấu xí, hung tợn mà cô biến thành đã đầy máu, cả của bản thân lẫn của Hộ Vệ.

Effie là tốt hơn nhiều nhờ vào chiều dài của ngọn giáo Vượt Giới Hạn.

Cùng nhau, họ chiến đấu với sinh vật Vĩ Đại, nỗ lực hủy diệt nó, khiến nó chậm lại...hoặc ít nhất là ngăn không cho nó đến gần ngọn lửa trắng xinh đẹp mà vẫn còn cháy đằng sau cậu.

'Chết, chết...tại sao mày không chết đi!'

Tội Lỗi An Ủi xé rách không khí gợn sóng, nhưng mà vật chứa của Hộ Vệ Cổng di chuyển quá nhanh. Thanh kiếm ngọc chỉ vừa có thể khiến da nó bị trầy, nhưng mà lần này, Sunny không đủ nhanh để rút lui - một cơn đau điếng xuyên qua bên hông phải của cậu, và cậu ngã ra sau với một tiếng hét.

Lần đầu tiên kể từ khi có được Vải Liệm Hoàng Hồn, lụa đen của nó bị xé rác. Da thịt của Sunny bên dưới nó bị xé thành một đống ghê tởm - vết thương là đủ to để đa số những người Vượt Bậc có nguy hiểm chảy máu đến chết, nhưng cậu thì khác.

Dù vậy, nó vẫn có thể đã là trí mạng nếu như không có Dệt Xương. Đòn tấn công trượt qua của sinh vật kia khiến xương sườn cậu rạn nứt, nhưng mà đã không khiến chúng tan vỡ - nếu không thì, Sunny đã mất một lá phổi.

'Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...'

Lúc lắc như kẻ say xỉn, cậu đứng dậy. Mồ hôi lăn xuống da, tăng thêm cơn đau và khổ sở.

Tình hình...là không tốt đối với họ.

Morgan có vẻ sắp sửa cạn kiệt tinh túy - trước đó, toàn bộ vết thương của cô đã nhanh chóng khôi phục, nhưng bây giờ, cô bị buộc phải tập trung vào chỉ những vết thương nghiêm trọng nhất, để những cái còn lại y như vậy.

Jet đang bắt đầu chậm lại, vì trận chiến này thật sự là ác mộng đối với cô. Đối mặt một đối thủ áp đảo là tình huống kém lợi nhất đối với Phân Loại của cô, vì nó ngăn cô không thể hấp thụ tinh túy của kẻ địch bị giết để khôi phục tinh túy của bản thân.

Vào ngay lúc đó, Seishan nhận một cú đánh khủng khiếp, ngã xuống cát như một con búp bê vỡ.

Sunny và Thánh vẫn đang hồi phục từ những đòn tấn công trước đó, nên Efie tạm thời đứng một mình trước sinh vật khủng khiếp. Cái xác di chuyển với tốc độ kinh ngạc, nắm lấy thân giáo và kéo nữ thợ săn khỏi mặt đất. Một tích tắc trước khi cánh tay còn lại của cái xác tung ra một đòn trí mạng, Kai đột nhiên rơi xuống từ bầu trời, đâm sầm vào cái xác và ném nó ra sau.

Cái xác mang cùi chõ xuống cột sống của Kai, và hắn ngã ra cát với tiếng hét đau đớn.

'Nguyền rủa tất cả!'

Sunny lao về trước, và cùng lúc, Thánh cũng làm vậy.

Phần hông rách nát như co giật với từng cơn đau kinh khủng.

Cậu mệt mỏi.

Nhưng mà phải làm gì đó.

Vì vẫn còn có hi vọng...

Mặc dù vật chứa của Hộ Vệ Cổng có vẻ không thể phá hủy và không thể ngăn cản, nó đang yếu đi. Vẫn chưa quá dễ nhận ra - nhưng mà đó là sự thật. Cái xác đã trở nên một chút xíu chậm hơn, những đòn đánh của nó đã kém mạnh mẽ hơn một chút xíu. Tốc độ mà da thịt nó lành lại cũng đã giảm đi một chút xíu.

Sinh vật kia đúng là có giới hạn.

Họ chỉ phải đẩy nó qua khỏi giới hạn đó.

Sunny đã không triệu hồi Ác Mộng hay Tiểu Yêu, biết rằng chúng quá yếu cho trận chiến này. Cậu không chắc là cậu có thể triệu hồi chúng - những cái bóng của cậu, thứ mà là cổng dẫn đến linh hồn cậu, đang ở với Nephis, bên trong ngọn lửa trắng thiêu hủy kia. Kể cả nếu có thể, toàn bộ hai thứ kia có thể làm là tranh thủ cho cậu một hay hai giây với mạng sống của chúng.

Nên, cậu phải tự mình giành lấy những giây đó.

Cậu tấn công, cho mọi thứ của mình vào đòn tấn công đó - tất cả sức mạnh, tất cả khôn khéo, tất cả ý chí. Cùng lúc, Thánh đâm kiếm ra trước, dùng cái khiên vỡ che lấy tấm giáp ngực rạn nứt của mình.

Nhưng mà là không đủ.

Sinh vật Vĩ Đại kia dễ dàng tránh né thanh kiếm của Thánh, và tiến lên một bước. Nắm đấm của nó đánh vào Sunny như một ngọn núi, và thứ tiếp theo cậu biết.

Cậu đang nhìn chăm chú bầu trời lam sống động.

'A...mình...quá chậm...'

Sunny cố đứng dậy và thở dốc, bị cơn đau không chịu nổi lấn át tâm trí. Tay cậu có vẻ bị gãy...không, chỉ là trật khớp...và đang có bọt máu ở trên môi cậu.

Ngước lên, cậu nhìn thấy Morgan bước ra trước Jet, người mà đang quỳ gối, che chắn một đòn tấn công trí mạng - cả hai người họ bị ném ra sau và tiếp trên cát thành một đống thịt đẫm máu.

Effie kêu rên trong lúc nhận một cú đánh xuống trên đôi tay bắt chéo. Cơ thể thép của cô run rẩy, và một cơn lốc cát dâng lên quanh cô, bị làn sóng va chạm của sự tiếp xúc kinh khủng kia thổi lên. Trong giây kế tiếp, cô loạng choạng ra sau và ngã xuống.

Hộ Vệ Cổng...đứng một mình, không bị ai cản trở.

Nó đứng đó một tích tắc, rồi tiến một bước về phía Seishan và giơ nắm đấm lên để dứt điểm cô.

Gương mặt cái xác biến dạng ghê gớm, và răng nó thì lộ ra hoàn toàn, như thể đang cười thật to.

Sunny rên rỉ và ngồi dậy.

'Mình sẽ không đến kịp...'

Sinh vật đánh xuống.

Nhưng trước khi nó có thể giết Seishan...

Một nắm đấm đẫm máu hiện ra từ ngực nó.

Sinh vật đông cứng, rồi chậm chạp quay đầu lại.

Một bàn tay thon thả lóe lên, tách đầu nó khỏi cổ.

Đứng đằng sau Hộ Vệ Cổng là một người phụ nữ mê hoặc trong một bộ váy màu đỏ yên chi, mái tóc dài màu đen bám đầy cát. Cô xinh đẹp gần như phi nhân loại...tuy nhiên, gương mặt choáng ngợp của cô rướm đầy máu, một vết thương xé rách xấu xí kéo dài từ trán đến cằm. Như thể có ai đó đã phá hoại một tuyệt tác trường tồn bằng một con dao sắc bén.

Một mắt của Bậc Thầy Muôn Thú đã bị dán kín lại bởi máu khô, nhưng còn mắt còn lại thì cháy lên cơn thịnh nộ lạnh lẽo, đầy sát ý.

Đôi môi đỏ của cô tách ra, để lộ hàm răng ngọc ngà.

"Ta không nghĩ ngươi sẽ khuất phục. Nên...cứ vậy mà chết đi..."