Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1224: Đêm Thứ Hai



Chương 1224: Đêm Thứ Hai

Họ đã có thể đến được nơi đổ nát trước khi đám xác chết cổ đại sống dậy từ bên dưới mặt cát. Kiến trúc mà họ dùng làm nơi trú ẩn là rộng lớn và nguy nga, biệt lập khỏi sa mạc bởi một đồng rộng thủy tinh màu đen. Nhưng mà nơi này không có vẻ như nơi dành cho người ở.

Sau khi quan sát nhiều nơi đổ nát trong khắp sa mạc, Sunny bắt đầu cảm giác như thể có một nguyên nhân cho tại sao toàn bộ chúng lại kì lạ, tan vỡ và biến dạng như này. Gần như là những kiến trúc này không được xây dựng ở đây...mà đã bị rơi xuống từ bầu trời và vỡ tung sau khi đánh vào cát trắng.

Nhưng mà rồi, Sa Mạc Ác Mộng có lẽ đã không phải là một sa mạc ở thời xa xưa. Những đồi cát trải dài như này thường là bị để lại bởi những đại dương mà đã chết đi. Nếu như khu vực cát trắng rộng lớn này từng là dưới đáy biển...thì có lẽ những kiến trúc đã không rơi xuống, mà là bị nhấn chìm.

Tại sao Ariel lại xây dựng kim tự tháp của ông ta ở dưới đáy biển?

Sunny lắc đầu.

‘Không...miêu tả của Gương Sự Thật không có nhắc gì đến biển hay đại dương cả.’

Có rất nhiều thứ nói về sông trong miêu tả của những Ký Ức khác mà cậu nhận được trong Chuỗi Ác Mộng. Nhưng mà con sông gì mà có thể to lớn như vậy?

Sảnh rộng rãi nơi những người sống sót tìm nơi ẩn nấp được thắp sáng bởi một ngọn lửa nhỏ. Bậc Thầy Muôn Thú đang nướng thịt quái vật trên đó...cô có vẻ thư giãn và thân thiện, nhưng mà mọi người khác đều cực kì căng thẳng.

Đó là vì vị Thánh mê hoặc này có lẽ là không hề kém nguy hiểm so với trận chiến tận thế mà đang diễn ra ở bên ngoài.

Giờ khi họ đã thoát khỏi Hộ Vệ Cồng, ít nhất là trong vài giờ, mọi người trở nên đau đớn hiểu rõ ở trong sự hiện diện của cô ta là một trải nghiêm quỷ quyệt, khủng khiếp. Bậc Thầy Muôn Thú dù sao có thể tinh tế chiếm giữ tâm trí của bất cứ ai, để biến họ thành nô lệ hay khiến họ phát điên.

Có lẽ cô ta đã làm vậy rồi.

Sunny bất an, nhưng mà Hiệp Sĩ Mùa Hạ thì căng thẳng hơn ai cả – nếu như có một nguyên nhân mà nữ ác ma xinh đẹp muốn vặn vẹo tâm trí của những người sống sót, thì đó là để giết ông ta và loại bỏ con gái của Valor.

Như thể đọc được ý nghĩ của ông ta, Bậc Thầy Muôn Thú mìm cười.

“Thần thánh. Ông có thôi khoan lỗ vào trán ta được không vậy hả Gilead? Ta biết là ta xinh đẹp...nhưng dù vậy, một hiệp sĩ như ông nên biết cách cư xử chứ. Đừng có nhìn chằm chằm.”

Hiệp Sĩ Mùa Hạ tiếp tục nhìn về phía cô ta, không bị ảnh hưởng.

“...Đã đẹp. Cô gần đây có nhìn vào gương hay chưa?”

Bậc Thầy Muôn Thú ngước lên nhìn ông ta, chớp mắt vài cái, rồi dùng một ngón tay tinh xảo rê trên vết thương rướm máu chạy dọc gương mặt mình.

“Ồ, thứ đó? A, nó không chịu lạnh lại. Lưỡi Kiếm Thì Thầm đã để lại món quà đó cho ta...trước khi ông ta chết đi. Chết thảm hại. Quá tệ khi ông không thể bảo vệ lãnh chúa của mình, phải không hả, Gilead?”

Biểu hiện của Hiệp Sĩ Mùa Hạ tối đi. Morgan, người ngồi bên cạnh ông ta, nhìn vị Thánh xinh đẹp với ánh mắt lạnh lẽo. Đôi mắt chu sa đó cháy lên sự phẫn nộ.

“Đồ phù thủy ghê tởm...”

Bậc Thầy Muôn Thú bật cười.

“Thôi nào! Đừng có nghiêm túc như vậy. Nhìn nè, thức ăn đã sẵn sàng rồi. Ăn thôi.”

Cô ta mỉm cười sáng lạn, và mặc dù gương mặt bị biến dạng bởi vết thương xấu xí kia, nụ cười đó vẫn khiến gì đó trong tim Sunny chợt động.

‘Người phụ nữ này...nguy hiểm đến trí mạng. Và hoàn toàn điên rồ. Mình thật sự...thật sự không muốn dính dáng gì đến cô ta.’

Tâm trí cậu đang nói vậy, nhưng mà cảm xúc thì lại không chịu lắng nghe. Cậu đã phải nhắc nhở bản thân Bạo Chúa Đồi Bại mà nữ ác ma đã định thả ra ở giữa một thủ đô công hãm, và chỉ khi đó thì mới tỉnh táo lại.

Căm ghét. Đó là thứ mà Sunny nên cảm thấy đối với Bậc Thầy Muôn Thú.

...Dù vậy, cậu sẽ không từ chối thức ăn.

Đến gần hơn, Sunny nhận lấy phần thịt của mình, rồi ngồi xuống và đói khát cắn vào nó. Vị Thánh quyến rũ nhìn cậu với ánh mắt tò mò.

“Em trai...làm sao cậu còn sống?”

Sunny cau mày, rồi nhìn bản thân. Lụa đen của Vải Liệm Hoàng Hôn bị xé rách, và một bên hông cậu nhìn như thịt vụn. Cậu đã đặt cánh tay trở lại vào khớp, nhưng mà gương mặt thì vẫn còn dính đầy máu khô. Ít nhất thì những thương tổn mà cậu nhận được ở bên trong đã lành lại một chút – cậu có thể thở, và không có bọt máu trên môi cậu nữa.

Sunny nhún vai.

“Tôi không dễ chảy máu.”

Nụ cười của Bậc Thầy Muôn Thú rộng hơn một chút.

“Thú vị thật.”

Nói xong, cô đưa thức ăn cho những người khác rồi di chuyển đến đút cho Seishan ăn, người mà vẫn không thể di chuyển hai tay. Cảnh tượng hai người họ...mềm mại và chị em như vậy với nhau cảm giác kì lạ, vì lý do gì đó.

Mọi người đều quá kiệt sức để có khẩu vị, nhưng mà họ vẫn buộc bản thân phải ăn. Ngay bây giờ, thức ăn là nhiên liệu, và toàn bộ họ đều đang cạn kiệt nó.

Trong lúc họ ăn thứ thịt thơm lừng, Nephis đột nhiên di chuyển và mở mắt. Có một sự trống rỗng trong chúng, nhưng chậm rãi, gian nan, một tia sáng nhân tính trở lại, và cô quay đầu, nhìn về phía những bóng người đang ngồi trước lửa.

Sunny liếc nhìn về phía cô, rồi chuyển sự chú ý trở lại thức ăn và gửi một tin nhắn thầm lặng:

[Là đêm. Chúng ta đang ở trong một tàn tích to. Những vật chứa của Hộ Vệ Cổng đã không còn – cô giết một, Bậc Thầy Muôn Thú và Hiệp Sĩ Mùa Hạ giết kẻ còn lại. Cassie dẫn họ đến chỗ chúng ta vừa kịp lúc.]

Cậu suy nghĩ một giây, rồi nói thêm:

[Ồ. Còn có, cô có lẽ nên triệu hồi một Ký Ức giáp.]

Nephis nhìn cậu chăm chú một chút, rồi hơi di chuyển bên dưới tấm áo khoác màu sóng biển và nhắm mắt lại. Vài giây sau đó, một dòng tia sáng vây quanh cơ thể cô, và cô đứng dậy. Dáng người thon thả của cô quấn trong thứ vật liệu đen vừa in, Sunny hơi ngạc nhiên khi nhận ra đó là lớp bên trong của Bộ Giáp Quân Đoàn Ánh Sao.

Nephis hơi lung lay, rồi chậm rãi đi về phía đám lửa và ngỗi xuống. Cậu đưa Suối Vô Tận cho cô, còn Cassie thì đưa cô một phần thịt nướng.

Neph tham lam uống lấy nước từ bình thủy tinh xinh đẹp, rồi nhận lấy miếng thịt và yên lặng nhìn về phía Morgan và Ngài Gilead.

Hiệp Sĩ Mùa Hạ nở một nụ cười mệt mỏi.

“Tiểu Thư Ngôi Sao Thay Đổi, cô tỉnh lại rồi. Cảm ơn thần thánh.”

Có một sự gắng gượng kì lạ trong giọng ông ta.

Morgan nhìn giữa hai người họ, rồi lắc đầu.

“Giờ thì...hai người khiến tôi cảm thấy tệ.”

Nephis yên lặng cắn răng vào miếng thịt mọng nước, biểu hiện trung lập.

...Nhưng của Sunny thì không.

‘Vậy là như này đây.’

Cậu đã biết được mọi thứ cần biết từ sự trao đổi ngắn ngủi đó.

‘Ngài Gilead chỉ có thể mang một người trở lại với ông ta.’