Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1225: Nghỉ Ngơi Ngắn Ngủi



Chương 1225: Nghỉ Ngơi Ngắn Ngủi

Sau khi mọi người ăn xong, một sự yên lặng căng thẳng lắng xuống bên trong tàn tích cổ đại. Mọi người đều mệt mỏi không nói nổi, nhưng mà không ai dám ngủ...không chỉ vì sợ hãi Hộ Vệ Cổng tìm đến họ, mà còn vì hai vị Thánh.

Bậc Thầy Muôn Thú và Hiệp Sĩ Mùa Hạ ngồi ở phía đối diện của đống lửa, quyết liệt nhìn nhau chằm chằm. Cả hai đều không thể hạ cảnh giác, biết rằng đối thủ có lẽ sẽ có thể dùng cơ hội đó để tấn công.

“Mình đoán là sự liên minh của họ vốn đã không bền.”

Sunny mệt mỏi nhắm mắt lại và ngáp.

“Không có ý xúc phạm...nhưng tại sao hai người không rời khỏi cho rồi? Ít nhất như vậy thì những người mà phải ở lại sẽ có chút nghỉ ngơi.”

Cả hai vị Thánh nhìn cậu với chút vị bất ngờ. Sau vài giây ngắn ngủi, Ngài Gilead khẽ lắc đầu.

“Ta phải thừa nhận, ta ngưỡng mộ sự bình tĩnh của cậu, Bậc Thầy Sunless.”

Hiệp Sĩ Mùa Hạ chắc chắn là đã cho rằng những người mà ông ta không thể cứu là sẽ hoảng sợ, thậm chí có thể cầu xin ông ta mang họ trở lại thế giới thức tỉnh thay vì Morgan.

Ừ thì, Sunny không phải là xem thường cầu xin – nếu như có ý nghĩa. Nhưng cậu biết vị Thánh của Gia Tộc Valor sẽ không bao giờ từ bỏ con gái của Đế Giả của mình.

Sunny nhún vai.

“Tôi quá mệt mỏi để lo lắng.”

Bậc Thầy Muôn Thú bật cười, rồi nói bằng giọng khàn khàn:

“Nguyên nhân chúng ta chưa rời khỏi là rất đơn giản. Cậu không phải Thánh, nên cậu không biết...nhưng mà có những điều kiện mà phải được thỏa mãn để có thể quay trở lại thế giới thức tỉnh. Nói rõ ra là những neo ở thế giới thức tỉnh cũng bị ảnh hưởng bởi Kêu Gọi theo cùng cách mà neo ở thế giới Mộng Ảo của cậu bị nó ảnh hưởng. Mỗi Hạt Giống tỏa ra một lực kéo, và vì có quá nhiều chúng ở Sa Mạc Ác Mộng, lực lượng đó là có mặt gần như khắp nơi. Chúng ta cần tìm đến một nơi mà nó tương đối yếu, và nơi đổ nát này không phải một trong những điểm đó.”

Cô ngừng lại một giây, rồi nói thêm:

“Nhưng chúng không quá khó tìm. Ta dám cá là chúng ta sẽ gặp ít nhất một nơi vào ngày mai.”

Sunny hơi nghiêng đầu.

‘Ra là vậy...’

Việc những vị Thánh bị ảnh hưởng bởi Kêu Gọi kể cả khi ở thế giới Ảo Mộng là hợp lý. Thật ra thì, sức ảnh hưởng mà họ phải chịu đựng sẽ lớn hơn nhiều thứ mà những người khác phải chịu – Sunny biết vậy vì kinh nghiệm của bản thân khi là người Thức Tỉnh và khi là một Bậc Thầy. Sau khi Vượt Bậc, cậu cảm giác lực kéo của Kêu Gọi rõ ràng hơn nhiều.

‘Nhưng mà thú vị khi cô ta dùng từ neo chứ không phải điểm ràng buộc.’

Ý chính là...cả Bậc Thầy Muôn Thú và Hiệp Sĩ Mùa Hạ đều không thể rời khỏi tàn tích này – và Sa Mạc Ác Mộng – trước khi đêm kết thúc.

Sunny gật đầu.

“Được rồi. Vậy hai người cứ vậy mà canh gác đi.”

Dứt lời, cậu cẩn thận hạ bản thân xuống mặt đất, đảm bảo nằm ở bên không bị thương, và nhắm mắt lại.

Bậc Thầy Muôn Thú rõ ràng cho thấy thú vị bởi thái độ vô tư này, nhưng Sunny không quan tâm. Cậu chỉ muốn ngủ.

Ngủ là rủi ro, nhưng mà thức và không cho cơ thể và tâm trí nghỉ ngơi mà chúng cần cũng là vậy.

Có một chút yên lặng trong tàn tích tăm tối. Rồi, những người khác cũng dần làm theo ví dụ của cậu.

Không lâu sau đó, chỉ có Hiệp Sĩ Mùa Hạ và nữ ác ma xinh đẹp là còn thức.

Sunny hơi ngạc nhiên khi tỉnh lại mà còn sống. Đương nhiên, những cái bóng của cậu đã cảnh báo nếu có gì thật sự nguy hiểm xảy ra trong lúc cậu ngủ – nhưng dù vậy, ở cùng những vị Thánh và đám sinh vật Vĩ Đại là hơi quá cấp lương của chúng.

Ừ thì...tính đúng ra thì đám bóng này không nhận lương gì cả, nên việc gì đều là quá cấp lương bổng của chúng.

Dù sao đi nữa, Sunny không cảm thấy nghỉ ngơi quá tốt – cơ thể cậu vẫn ở tình trạng tồi tệ và đầy những vết thương. Nhưng mà, tình trạng của cậu là tốt hơn hẳn trước kia. Nhờ vào những phước lành của Hoàng Hôn Thất Sủng và sự lì lợm của thể chất độc đáo của mình, cậu cảm giác...hơi khôi phục.

Ngồi dậy, cậu nhìn những ánh mặt trời tái nhợt chiếu qua những khe nứt trên nóc của nơi đổ nát. Không khí vẫn còn mát lạnh, nên chắc chắn chỉ mới là sáng sớm mà thôi.

Nhưng sớm mà thôi, sự mát lạnh đó sẽ bị thay thế bởi nhiệt độ ghê tởm.

Lắc đầu, Sunny nhăn nhó đứng dậy và vặn cổ.

Cậu là người đầu tiên thức dậy, và mọi người khác thì vẫn đang ngủ – trừ Hiệp Sĩ Mùa Hạ và Bậc Thầy Muôn Thú, hai người vẫn ở yên nơi như tối hôm qua.

‘Hai người này ngồi nhìn nhau cả đêm hay sao vậy?’

Triệu hồi Suối Vô Tận, cậu gật đầu với họ và nặn ra một nụ cười.

“Buổi sáng tốt lành.”

Ngài Gilead bình tĩnh chào hỏi cậu, còn nữ ác ma xinh đẹp thì mỉm cười.

“Cậu nhìn ít giống một cái xác hơn rồi đó, em trai nhỏ nhắn.”

Sunny nhìn chăm chú cô ta vài giây, rồi nói cứng ngắc:

“Cảm ơn vì lời khen, chắc vậy.”

‘Mắc cái quái gì mà cô ta cứ gọi mình là “em trai nhỏ nhắn” vậy? Đầu tiên, mình không phải em trai cô ta...thứ hai, mình không nhỏ!’

Vết thương trên mặt Bậc Thầy Muôn Thú vẫn còn rướm máu, nhưng mà đó không ngăn cô bật cười.

Cậu cố gắng không bị giọng cười đó làm cho mê hoặc.

Thánh xinh đẹp yên lặng một chút, rồi hỏi bằng giọng lười biếng:

“Tiện thể, ta đã có ý muốn hỏi...”

Mắt cô ta lấp lánh với vẻ hứng thú thân thiện.

“...Làm thế nào mà cậu và Ngôi Sao Thay Đổi giết Nanh Thảm Khốc được vậy?”

Sunny nhìn cô ta và giữ im lặng một lúc. Giọng điệu của Bậc Thầy Muôn Thú nghe có vẻ thư giãn, nhưng mà cậu không thể tự hỏi liệu có một sự hăm dọa ẩn giấu dưới sự bình tĩnh đó.

Bị một nữ phù thủy mê hoặc hăm dọa...là một trải nghiệm rất đáng sợ.

Khi mà cơn đau đớn từ Khiếm Khuyết trở nên không thể chịu nổi, Sunny nhún vai.

“Cùng cách cô và Ngài Gilead giết một sinh vật Vĩ Đại. Bằng cách phối hợp sức mạnh của mình và lợi dụng điểm yếu của ông ta.”

Bậc Thầy Muôn Thú quan sát cậu vài giây, rồi khịt mũi quay đi.

“Trẻ con ngày nay đúng là đáng sợ mà...”

Sunny cau mày.

“Tại sao? Tôi có nên trông chờ sẽ trở thành đối tượng trả thù của gia tộc Song sau khi trở lại thế giới thức tỉnh? Vì, để cho tôi nói...tôi đã chỉ vừa có thể thôi bị gia tộc Valor nhắm vào trước lúc đến Nam Cực và trải nghiệm những điều tuyệt vời của Chuỗi Ác Mộng. Đã là một nắm rất, rất là khó khăn với tôi, nên...tôi sẽ thật sự cảm kích nếu có chút thư thái...”

Nữ ác ma xinh đẹp bật cười.

“Cậu có vẻ thật sự tự tin là sẽ có thể quay trở lại nhỉ? Đúng là lạc quan!”

Sunny chớp mắt vài lần, và nhìn cô ta chăm chú với biểu hiện ảm đạm.

Sau chút yên lặng đắng chát, cậu thở dài.

“Ừ thì. Nếu cô nói như vậy...thì tôi rút lại lời kia. Buổi sáng không tốt lành chút nào cả...”