Chương 1231: Một Lần Nữa, Cảm Xúc Hơn
Sunny mơ về một kim tự tháp đen.
Nghiêm nghị và phủ trong hắc ám, nó dâng lên từ một biển cát trắng hoàn mĩ như một ngọn núi cao to. Những dốc của nó như là đồng bằng rộng lớn, và đỉnh nhọn của nó như một mũi giáo đâm xuyên thiên đường. Trên nền trời đầy ánh sao, kim tự tháp như một vết rách đen trong thớ vải của thế giới.
Kiến trúc đó được xây từ hàng triệu tảng đá khổng lồ. Mỗi tảng hắc ám hơn cả bản thân hắc ám và được sắp đặt hoàn hảo, không có một khe hở nào giữa chúng. Và mỗi tảng...mỗi...
Sunny cảm thấy một sự kinh hoàng lạnh lẽo nắm lấy tim cậu.
Mỗi một tảng đá đó...đều là một Hạt Giống Ác Mộng. Có hàng triệu tảng, vài cái đã nở rộ, vài cái vẫn còn chờ đợi đến lượt. Ở đáy kim tự thấp, những cơn Ác Mộng là nông cạn và yếu ớt. Cao hơn, chúng khủng khiếp và khó tưởng tượng ra. Và cao hơn nữa...
Dốc của kim tự tháp khổng lồ bị vỡ và đầy những vết nứt, với nhiều tảng hoặc là đã bị tan vỡ thành bụi hoặc là bị thiếu mất. Bốn vết sẹo to lớn làm bẩn bề mặt hoàn mĩ của nó, như thể một quái thú báng bổ nào đó đã xé rách vật liệu đá trường tồn kia với một bộ vuốt khổng lồ.
Trên những vết sẹo là một viên đá chóp.
Nhưng Sunny...cậu không phải người mà có thể nhìn vào nó.
Khoảnh khắc cậu làm vậy, linh hồn cậu đau đớn quằn quại, và tâm thần cậu tan vỡ.
Thời gian chảy ngược lại, nhưng rồi như bị vấp và đông cứng.
Thời gian vặn vẹo và hét lên.
Hình dạng kim tự tháp đen nổ tung thành vô vàn những mảnh không ánh sáng.
Và rồi, không còn Sunny nữa.
Có âm thanh gió huýt bên tai.
Cậu đang ngã.
Tỉnh táo lại, vẫn còn mơ hồ, cậu thở dài.
‘Lại bắt đầu rồi đây...’
Trước khi làm gì khác, Sunny triệu hồi Ngọc Trai Tinh Túy...
Giây kế tiếp, cậu đánh vào nước.
‘Ha! Biết ngay là như vậy mà!’
Thay vì điên cuồng giãy dụa, cậu để cơ thể chìm xuống và chờ đợi Ký Ức hô hấp hiện ra. Cùng lúc, Sunny vươn giác quan bóng của mình ra ngoài và cố hiểu được nơi xung quanh mình.
...Nước. Không có gì ngoài nước.
‘Ừ thì, kì lạ. Chẳng phải mình vừa ở trong sa mạc vài giây trước đó?’
Họ tiến vào Ác Mộng thông qua một tảng đá đen khổng lồ mà nằm giữa những đồi cát, nửa bị chôn vùi. Vì Hạt Giống ở trong sa mạc, Ác Mộng đáng lẽ cũng phải xảy ra trong sa mạc...trừ khi Ma Pháp đã cử họ đến quá khứ thật xa xăm, đến mức bản thân sa mạc vẫn chưa tồn tại, mà còn ở dưới đáy biển.
Nhưng mà có việc là...
‘Đó...rất kì lạ.’
Nước mát mẻ quanh cậu không phải nước biển. Đó là nước ngọt. Nếu Sunny muốn, cậu có thể mở miệng và uống nước thỏa thích. Đương nhiên là cậu sẽ không làm vậy.
‘Hờ.’
Một thứ là chắc chắn. Sunny đã đoán từ trước, nhưng mà sau khi nhìn thấy Mộ Airel trong cảnh tượng ở đầu Ác Mộng, cậu bây giờ là chắc chắn – tảng đá đen khổng lồ đó đúng là một trong những tảng đá mà đã xây dựng lên kim tự tháp vĩ đại. Đòn đánh không thể tưởng tượng nổi mà đã để lại bốn vết sẹo trên bề mặt của mộ của daemon chắc chắn là đã khiến vài cái bay đi xa vào sa mạc.
Và Mordret tình cờ là đã bắt gặp một cái. Đúng như trông đợi, Hoàng Tử Không Gì Cả có những động cơ khác.
Hoặc có lẽ là họ đã phi thường xui xẻo.
Hoặc có lẽ là định mệnh.
Dù sao đi nữa...
‘Cuối cùng!’
Ngọc Trai Tinh Túy hoàn thành việc dệt ra từ những tia sáng hư ảo, và Sunny lại có thể hô hấp. Cậu cũng có thể nhìn thấy một lần nữa, mà cũng không hữu ích lắm – mọi hướng cậu nhìn, không có gì ngoài nước trong trẻo.
Cũng có dòng nước...mạnh mẽ và hỗn loạn. Sunny thấy bản thân bị nó kéo đi, không thể chống lại.
‘Quay trở lại bề mặt.’
Thở ra một chút, cậu nhìn hướng mà bong bóng trôi đi, và theo sau chúng. Lần này, Sunny không phải hoảng hốt và lo lắng về việc chết chìm, vì cậu đã có chuẩn bị.
Ngọc Trai Tinh Túy an toàn trong miệng mình.
Một thời gian sau đó, đầu cậu nhô ra khỏi bề mặt nước. Sunny nhìn quanh và cau mày. Mọi thứ phủ trong một màn sương mù dày đậm và thẩm thấu với ánh chạng vạng u ám. Cậu không thể nhìn xa, và ngay cả giác quan bóng cũng có vẻ bị sương mù làm lờ đờ đi.
Nếu như có một an ủi, thì đó là sương mù có vẻ vô hại, mặc dù nó là dạng huyền ảo gì đó. Nó không phải thứ sương mù khủng khiếp của Dãy Núi Rỗng.
‘Chắc là mình nên biết ơn.’
Nhưng cậu không thấy vậy.
Thay vào đó, Sunny cảm thấy...tê dại.
Cậu đã ở trong trạng thái liên tục căng thẳng kể từ lúc bắt đầu Trận Chiến Đầu Lâu Đen. Ác Mộng Thứ Ba là không hề kém cạnh gì Sa Mạc Ác Mộng, nhưng ít nhất là trong lúc này, Sunny an toàn – không có Sinh Vật Ác Mộng nào trong nước, và không có mối nguy hiểm khủng khiếp gì chờ đợi nuốt sống cậu.
Và vì vậy, có thể thả lõng lần đầu tiên kể từ lâu thật lâu, Sunny đột nhiên cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, mệt mỏi sâu đậm, và cạn kiệt mọi cảm xúc, chỉ còn biết tê dại.
Thở dài, cậu chậm rãi xoay người trong nước, và cuối cùng phát hiện một hình dạng không rõ ràng đung đưa trên sóng cách đó một đoạn, ẩn sau làn sương mù. Không có gì tốt hơn có thể làm, Sunny bắt đầu bơi về phía đó.
Không đến một phút sau đó, cậu đến một khúc gỗ to đang trôi nổi trên nước. Khúc gỗ có mặt phẳng và hình dạng không đồng đều, với những góc cạnh lởm chởm, như một mảnh vỡ từ một thân thuyền. Quan trọng nhất, nó đủ to để Sunny leo lên, và dư dả nhiều không gian.
Kéo cơ thể mệt mỏi ra khỏi nước, Sunny leo lên cái bè gỗ hơi cong và nằm lăn ra, ngửa mặt lên trời.
Không có bầu trời, chỉ có làn sương xoáy lượn.
Suy nghĩ của cậu chậm chạp và nặng nề.
‘Ừ thì...ít nhất là nó không còn nóng khủng khiếp nữa. Sa mạc đó đúng là ác mộng thật sự. Sa Mạc Ác Mộng...ây, đúng là cái tên phù hợp...’
Cậu bây giờ đang ở trong Ác Mộng Thứ Ba.
Và còn là một cái ác mộng cực kì kì lạ nữa.
Nguồn gốc của Ác Mộng là Mộ Ariel. Buồn cười là, tổ đội đã không thể đến được kim tự tháp thật trong thế giới Mộng Ảo, nhưng mà lại gặp phải một bản sao ảo ảnh của nó.
Bắt đầu của Ác Mộng cũng là rất kì lạ nữa. Sunny đã không nhìn thấy thời gian chảy ngược, như nó nên làm, nên cậu không hề biết chính xác bản thân đang ở nơi nào, và không có chút manh mối nào mà cậu cần để giải quyết mâu thuẫn của Hạt Giống này.
Và cuối cùng...
‘Mười ba triệu người thách thức? Cái quái gì vậy chứ?’
Ma Pháp bị điên? Thậm chí còn không có một triệu người Thức Tỉnh trên khắp thế giới, chứ đừng nói là ở gần Sa Mạc Ác Mộng.
Đó là phần kì lạ nhất.
Nhưng Sunny...
Cậu quá mệt mỏi để suy nghĩ về những thứ đó vào lúc này.
‘Mình sẽ phải khám phá khu vực này trước. Rồi, mình sẽ bắt đầu tìm kiếm những người khác. Chúng ta sẽ có thể tìm ra giải pháp gì đó cùng nhau.’
Nghĩ vậy, cậu chậm rãi hít vào và nhắm mắt.
Vài giây sau đó, Sunny bị ru ngủ bởi sự đung đưa nhẹ nhàng của làn sóng.
“Không, không! Không phải lần nữa! Làm ơn!”
Sunny thức dậy với một tiếng thét và chửi thề, cảm giác tấm gỗ của mình dâng lên và suýt lật bởi vì chuyển động bất chợt đó. Tàn dư của cơn ác mộng khủng khiếp đã biến mất khỏi kí ức cậu, chỉ để lại một vị đắng chát của sự điên rồ và tuyệt vọng.
Cậu khẽ rùng mình, rồi nhăn nhó và xoa mặt.
‘Cái quái gì...giờ thì mình gặp ác mộng trong một Ác Mộng. Đúng là cách tuyệt vời để bắt đầu một ngày chết tiệt!’
Đột nhiên giận dữ, cậu đứng dậy, nắm chặt hai tay và hét lên:
“Nguyền rủa! Nguyền rủa tất cả!”
Giọng nói khàn khàn của cậu chìm trong làn sương mù.
Sương không trông dày đặc như trước đó, nhưng mà nó vẫn phủ khắp thế giới. Không có gì bên trong phạm vi giác quan bóng ngoại trừ nước chảy vô tận.
“Nguyền rủa tất cả...”
Sunny nhắm mắt một giây, rồi nhăn nhó và ngồi xuống trở lại.
Cậu đang có tâm trạng tồi tệ.
‘Toàn bộ có ý nghĩa gì đâu chứ?’
Cậu đang bị dòng nước kéo đi...cũng giống như từ trước đến giờ mà thôi. Đa số cuộc đời mình, Sunny đã chỉ đi theo dòng chảy, chật vật để sống sót và chỉ phản ứng với những thứ đe dọa mình.
Đến Nam Cực có lẽ là quyết định thật sự đầu tiên mà cậu đã tự mình làm ra. Chắc rồi, nó có lẽ cũng đã là một sự phản ứng...nhưng sau đó, Sunny đã có một sự hiểu biêt về thứ mà bản thân muốn đạt đến.
Cậu đã muốn bảo vệ những thường dân của Góc Nam và những người lính của Quân Đội Sơ Tán. Cậu đã muốn ngăn cản đám đại gia tộc phá hư mọi thứ. Những việc mà cậu đã làm ở Đông Nam Cực không phải phản ứng – thay vì vậy, chúng là kết quả của một khát vọng chủ động muốn thay đổi thế giới theo cách mà cậu thấy thích hợp.
Đó là lần đầu tiên Sunny đã dè dặt cố gắng bẻ cong thế giới này theo ý chí của mình, thay vì để thế giới đè bản thân vào mặt đất.
Và vì cái gì chứ?
Kết quả là gì?
Những thủ đô công hãm ở Đông Nam Cực, khả năng cao, là đã bị tiêu diệt. Quân Đội sơ Tán đã bị quét sạch, và những thường dân đã bị tàn sát. Có một hi vọng nghiệt ngã trong tim cậu rằng có một phép mầu đã xảy ra, cứu toàn bộ họ, nhưng Sunny biết đó là một giấc mơ vô dụng.
Có khi nào mà có một phép mầu như vậy xảy ra?
Không. Cậu đã thất bại.
‘Ah...’
Thế giới không dễ dàng bị bẻ cong.
‘Chết tiệt!’
Sunny nhìn chăm chú làn sương với vẻ phẫn uất.
Và rồi, cậu nghe thấy một giọng nói:
“Thương hại bản thân xong chưa?”
‘Cái quái?!’
Giật mình, Sunny bắn người tránh xa nguồn gốc của giọng nói. Ngã xuống bề mặt ướt át của cái bè gỗ, cậu bò trở lại và ngước lên.
Có một bóng người thon thả đứng đó, nhìn xuống cậu với nụ cười trêu chọc trên mặt hắn.
Đó là một chàng trai trẻ tuổi với tóc đen, làn da thạch cao, và dáng người thon gọn. Hắn ta mặc một bộ tunic đơn giản làm từ lụa đen xinh đẹp và một đôi giầy lụa mềm mỏng, trông như một con búp bê sứ.
Mắt hắn như hai hồ nước hắc ám lạnh lẽo.
Chàng trai trẻ đó...là Sunny.
Hay nói đúng hơn, đó là Tội Lỗi An Ủi.
Tuy nhiên, hồn của thanh kiếm nguyền rủa kia không còn trông mơ hồ và mờ ảo nữa. Nó trông hoàn thiện và thực thụ...
Thật ra thì, nó trông hơi thật hơn cả bản thân Sunny.