Chương 1232: Lạc Trong Sương Mù
“Cái quái gì?!”
Sunny đi đến mép của cái bè tạm bợ của mình và đứng yên ở đó, ngón tay cậu nhúng vào nước. Một bản sao hoàn hảo của bản thân đang đứng bất động cách cậu vài mét, cúi xuống nhìn cậu với nụ cười trêu ngươi trên môi hắn.
Gương mắt tái nhợt, đôi mắt mã não, mái tóc đen như lông quạ...đều là giống cả. Nhưng mà bóng ma kia bĩnh tĩnh và đầy ác ý hơn hẳn Sunny. Có một biển bất tận của sự điên rồ ẩn giấu đằng sau hắc ám lạnh lẽo của ánh mắt thú vị của hắn.
Trong một giây, Sunny tin chắc rằng một trong những Phản Chiếu của Mordret đã bằng cách nào đó tìm thấy cậu bên trong sương mù này. Nhưng mà giọng điệu nói chuyện của bóng ma kia đơn giản là quá quen thuộc. Rùng mình, cậu nhận ra bản sao này của bản thân là sự hiện hữu của Tội Lỗi An Ủi.
Nhưng mà...
“Thần thánh. Mày trông tệ hại thật sự.”
‘Ừ...nhất định là cây kiếm chết tiệt đó.’
Nhưng làm sao có thể?
Ban đầu, Sunny đã chỉ nghe thấy tiếng thì thầm xa xăm khi cầm Tội Lỗi An Ủi. Sau đó, cậu có thể nghe rõ ràng được giọng nói của nó. Và sau đó nữa, sau Falcon Scott, một ảo ảnh mơ hồ sẽ đi theo cậu...nhưng giờ thì, hình dạng đó đã rõ ràng đến hoàn hảo.
Nhưng đó không phải việc đáng sợ nhất.
Việc đáng sợ nhất là Sunny thậm chí không hề triệu hồi Tội Lỗi An Ủi. Làm sao hồn của kiếm nguyền rủa lại có thể ở đây, nếu bản thân thanh kiếm vẫn còn nằm nghỉ ngơi bên trong hắc ám trong linh hồn cậu chứ?!
Đột nhiên, Sunny thấy lạnh cả sống lưng.
Như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Tội Lỗi An Ủi cười.
“A, vui thật chứ. Tao sẽ cho mày chút công trạng, Lạc khỏi Ánh Sáng...mày ít nhất là không bao giờ không thú vị. Sao, mày sợ tao sao?”
Sunny ghét phải thừa nhận, nhưng mà đúng là vậy. Cậu không biết nên trông đợi gì từ thanh kiếm nguyền rủa...dù sao thì, nó có liên quan đến Ariel, người mà vừa là Ác Ma Sợ Hãi vừa là kiến trúc sư của kim tự tháp ác mộng ghê gớm kia. Kể cả nếu như Ký Ức Vượt Giới Hạn chỉ chứa đựng một sự mô phỏng của một tiếng thì thầm xa xăm để lại bởi daemon cổ đại, thì nó vẫn là một món vật phẩm mang sức mạnh khủng khiếp.
Cậu biết quá rõ thứ sức mạnh đó. Sunny đã từng giết nhiều Sinh Vật Ác Mộng Đồi Bại với sự giúp của nó cơ mà – vài con cậu đáng lẽ không nên có khả năng giết được – và, kết quả là, chính cậu cũng đã bị ảnh hưởng hủy hoại của nó tác động đến. Cậu đã cho rằng bản thân đã lo liệu sự ảnh hưởng tà ác của Tội Lỗi An Ủi khá tốt...
Nhưng nếu đúng là vậy, thì tại sao bóng ma kia lại cảm giác thật hơn bao giờ cả? Làm sao nó có thể xuất hiện trước mặt cậu mà thậm chí không cần cậu nắm lấy thanh kiếm nguyền rủa?
Sunny giữ im lặng một lúc, rồi nặn ra một nụ cười.
“Sợ mày? Nhảm nhí! Đương nhiên là không.”
Tội Lỗi An Ủi hơi nghiêng đầu, quan sát Sunny với vẻ hứng thú.
“Ồ...nhưng tao nghĩ mày nên sợ.”
Giọng nói của hắn nghe thư thái, nhưng mà đó chỉ càng khiến những lời hắn nói ra càng ớn lạnh hơn.
Tuy nhiên, Sunny thở phào nhẹ nhõm.
“Ừ thì, tại sao phải sợ chứ? Mày đâu có thật. Tao nên sợ mỗi một thằng khốn tưởng tượng hay sao? Cuộc đời là quá ngắn ngủi để sống kiểu vậy.”
Chàng trai trông như búp bê trước mặt cậu nhướng mày.
“Mày chắc là tao không có thật?”
Sunny khịt mũi.
“Trước đó thì không, nhưng giờ thì chắc rồi. Đương nhiên là tao đã nghi ngờ từ một lúc lâu, nhưng vì mày không đủ phiền phức để tao phải lãng phí thời gian tìm hiểu kĩ càng, tao đã chọn tập trung vào những thứ khác. Nhưng mà này, vì lúc này chỉ có hai người chúng ta, để tao làm rõ vài thứ.”
Cậu di chuyển ra khỏi mép cái bè và ngước lên nhìn Tội Lỗi An Ủi trong lúc vẫn đang ngồi.
“Không việc gì phải giả vờ là thứ mày không phải. Và thứ mày không phải là một tồn tại thật sự...không, mày chỉ là một phần bé tí, không đáng kể của tâm trí tao mà pháp thuật của Tội Lỗi An Ủi đã biến chống lại tao. Làm sao tao biết? Ừ thì, mày là một phần của tao, nên mày nên biết rồi đó.”
Bóng ma giữ im lặng, nhìn cậu với vẻ tò mò.
Sunny lắc đầu.
“Tao biết vì tao có thể nói dối khi nói chuyện với mày, và tao cũng không cần phải trả lời mọi câu hỏi của mày. Đó chỉ là khả thi khi tao nói chuyện với bản thân. Mày hỏi tao đã thương hại bản thân xong chưa? Tao không bị ép phải trả lời. Mày hỏi tao có sợ mày hay không? Trong một hai giây lúc đó, tao đúng là có, vậy mà tao lại đã có thể nói là không. Nên...”
Cậu nhăn nhó.
“Thật sự, tao đáng lẽ nên nhận ra ngay từ lần đầu tiên mày cứ làm phiền tao với những câu hỏi nhảm nhí, và tao đã nói mày câm mồm thay vì trả lời đàng hoàng. A...tao thấy xấu hổ khi nó mất tao lâu đến vậy.”
Tội Lỗi An Ủi bật cười.
“Ồ, nhưng mà Khiếm Khuyết của mày là một thứ chủ quan chứ không phải khách quan, đúng chứ? Có lẽ mày có thể nói dối tao không phải vì tao là một phần của mày, mà đơn giản là vì mày tin rằng tao là một phần của mày.”
Sunny mỉm cười.
“Chẳng phải rất tuyệt hay sao, nếu Khiếm Khuyết của tao dễ bị gạt như vậy? Không...không phải như vậy. Hơn nữa, tao không có nguyên nhân gì để tin tưởng mày không phải là một tồn tại thật sự trước đó cả. Nếu có gì, thì phải là ngược lại.”
Bóng ma đứng bất động, nhìn cậu chăm chú với biểu hiện đơ đơ. Rồi, hồn của thanh kiếm nguyền rủa...phần tâm trí nhỏ, tan vỡ của bản thân Sunny...thở dài.
“Được rồi, mày bắt tao rồi. Tao không phải thật. Đúng, tao chỉ là một phần từ trí tưởng tượng của mày.”
Tội Lỗi An Ủi yên lặng vài giây, rồi nhếch mép cười.
“Nhưng, mày có cân nhắc đến chưa...rằng có lẽ, cãi lộn và đối thoại với một phần tâm trí rạn nứt của bản thân là có phần đáng sợ hơn cả bị ám bởi một thanh kiếm nguyền rủa?”
Hắn cười lên.
“Ý tao là, đó chẳng phải có nghĩa là mày hoàn toàn điên rồ rồi hay sao? Lạc khỏi Ánh Sáng...tên tâm thần chết tiệt...ôi, đúng là tuyệt vời mà!”
Sunny nhìn chăm chú bản sao của mình đứng cười với biểu hiện buồn rầu.
Lần này, cậu không có gì để nói cả.
Sau vài giây dài, cậu quay đi và nghiến răng nói ra:
“...Câm mồm!”
Nước đang khẽ kêu lên trong lúc dòng chảy mạnh mẽ kéo con bè tạm bợ về phía trước. Làn sương mù đang trở nên thưa hơn, nhưng Sunny vẫn không thể nhìn hay cảm thấy gì trong nó cả.
Khi cậu trở nên khát nước, cậu triệu hồi Suối Vô Tận và uống từ nó, nhìn vào thứ nước trong veo quanh mình với vẻ nghi ngờ. Khi đói bụng, cậu triệu hồi Hòm Hám Của và lấy ra khẩu phần từ bên trong nó.
‘Mình đáng lẽ nên chất đầy đồ trước khi rời khỏi thủ đô công hãm.’
Khiến Sunny thất vọng, đồ tiếp tế của cậu đã thấp đi. Cậu đã giữ Hòm được chất hàng đầy đủ trong lúc làm trinh sát cho quân đội, nhưng sau khi trở thành đặc sứ của Gia Tộc Valor, thì không cần phải làm vậy nữa. Nên, không có quá nhiều thứ hữu dụng trong cái rương không đáy của cậu vào đầu Ác Mộng này.
Cũng khó để nói rõ thời gian đã trôi qua là bao lâu kể từ khi Sunny tiến vào Ác Mộng. Ánh chạng vạng mà thẩm thấu trong sương mù không bao giờ sáng hơn hay tối đi. Tuy nhiên, cậu cảm giác chắc là chưa đến vài ngày.
Cậu đã dùng phần lớn thời gian ngồi tê tái nhìn chăm chú mặt gỗ của cái bè của mình. Vì nguyên nhân gì đó, nó trông quen mắt đến kì lạ. Cảm giác quen thuộc kì lạ đó khiến Sunny muốn phát điên...
Nhưng mà rồi, có lẽ đó là vì cậu đã phát điên nên mới có cảm giác quen thuộc không giải thích được với một miếng gỗ trôi dạt như này.
Dù sao thì, phải có nguyên nhân gì đó cho việc hồn của Tội Lỗi An Ủi đột nhiên trở nên rõ ràng hơn hẳn, thật đến đáng sợ, và thậm chí có thể xuất hiện mà không cần Sunny triệu hồi thanh kiếm nguyền rủa. Tâm trí cậu càng bất ổn, thì sự hiện diện của bóng ma kia là sẽ càng rõ ràng.
Sunny không thật sự cảm thấy điên khùng cho lắm, chỉ là tê tái, đau lòng, và cạn kiệt cảm xúc. Tuy nhiên, tên tâm thần nào mà biết mình bị điên chứ?
Còn Tội Lỗi An Ủi thì đang cư xử khá là kì lạ. Sunny biết rõ đến đau đớn nhiều thất bại của mình, nên cậu đã trông chờ bóng ma kia oanh tạc mình với sự trêu tức và căm ghét. Mày đã muốn bảo vệ người ở Nam Cực? Mày đã nghĩ rằng cái kẻ đáng thương hại như mày có khả năng bảo vệ thứ gì?
Những thứ như vậy.
Địa ngục à...sau cuộc nói chuyện cuối với Morgan, Sunny cơ bản biết là thế giới thức tỉnh gần như tiêu tùng. Cậu thậm chí không biệt liệu Rain có ổn hay không. Tội Lỗi An Ủi có thể dùng thứ đó để đóng một cây đinh vào tim cậu nữa.
Nhưng mà thanh kiếm nguyền rủa chủ yếu giữ im lặng.
Đến một lúc, Sunny liếc nhìn bóng ma, kẻ mà vẫn đứng ở điểm mà nó xuất hiện vào ban đầu, và nhướng mày:
“Này...mày không địch nói móc tao? Mày không muốn nhắc tao nhớ tao đáng thương hại và yếu ớt cỡ nào?”
Bản sao hoàn hảo của Sunny nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi hờ hững nhìn đi nơi khác.
“...Trò đó nhàm chán vài kiếp trước rồi. Tao chán.”
Sunny cau mày.
“Nghĩ đến thì...tại sao mày không di chuyển dù chỉ một centimet từ đầu đến giờ vậy?”
Tội Lỗi An Ủi khịt mũi khinh thường.
“Và đi đâu chứ? Cái bè này to lắm hay sao...ừ thì, tao có thể đi đứng trên nước, đúng. Nhưng mà tại sao tao phải làm vậy?”
Sunny quan sát hắn một chút, rồi lắc đầu.
“không...tao nghĩ mày đang che giấu gì đó.”
Ảo tưởng của cậu bật cười.
“Ồ, vậy sao? Vậy là giờ mày bắt đầu đa nghi này nọ rồi?”
Thay vì trả lời, Sunny đứng dậy từ chỗ đang ngồi và tiến về phía Tội Lỗi An Ủi. Bản sao của cậu cau mày.
“Mày nghĩ mày đang...”
“Cút đi.”
Sunny đẩy bóng ma kia sang một bên, buộc nó phải lùi lại một bước và nguy hiểm lung lay ở ngay mép cái bè, suýt ngã xuống nước.
Tội Lỗi An Ủi chửi thề, nhưng Sunny không để ý đến hắn. Thay vào đó, cậu nhìn chăm chú điểm mà ảo tưởng đã đứng từ đó đến giờ.
‘...Thú vị.’
Ở đó, có một kí tự duy nhất được thô ráp khắc vào gỗ.