Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1233: Chậm Chạp Chấp Nhận Thế Giới Đang Kết Thúc



Chương 1233: Chậm Chạp Chấp Nhận Thế Giới Đang Kết Thúc

Không để ý đến Tội Lỗi An Ủi, Sunny cúi xuống và quan sát kí tự đó.

Nó được khắc vào gỗ, nhưng mà không phải với bất cứ dụng cụ gì. Những vết hằn đó là sâu, nhưng mà thô ráp và không đồng đều, với những góc cạnh run rẩy và sần sùi. Như thể có ai đó dùng móng tay để cào kí tự kia lên bề mặt gỗ trong một cơn điên dại.

Kí tự đó cũng là một thứ quen thuộc.

“Ước.”

Nó cũng có những ý nghĩa khác nữa – khát vọng, thèm muốn, khao khát, nguyện vọng...thậm chí đôi lúc là hi vọng, tùy thuộc vào hoàn cảnh. Sunny biết quá rõ kí tự đó. Làm sao cậu có thể không biết chứ, sau thời gian dài như vậy ở Đảo Xiềng Xích?

Nhưng mà ý nghĩa căn bản nhất của nó đúng là như vậy, một điều ước.

Cậu nhìn chăm chú kí tự một thời gian, suy nghĩ.

Ai đã khắc nó lên thứ gỗ cổ xưa này? Và tại sao?

Liệu nó đã được khắc vào tấm gỗ cậu đang dùng làm bè trước hay sau khi nó trở thành một tấm gỗ trôi dạt?

Nó có nghĩa là gì?

Sunny chần chừ một chút, rồi dè chững dùng móng tay vuốt lấy mặt gỗ. Nó thật sự cứng – cứng cáp hơn hẳn thứ gỗ thông thường. Cái bè này của cậu hóa ra là thật sự bền bỉ. Cậu không chắc là bản thân có thể để lại vết trầy trên nó mà không mất một hai móng tay...

“Mày làm gì vậy?”

Sunny ngước lên nhìn Tội Lỗi An Ủi, nó đang nhìn xuống cậu với biểu hiện không hiểu.

‘Giả ngu hử?’

Cậu chỉ về phía kí tự.

“Mày cố giấu nó khỏi tao?”

Bóng ma hơi nghiêng đầu trong vẻ mơ hồ.

“Che giấu cái gì?”

Một biểu hiện giận dữ hiện lên mặt Sunny, và cậu nghiến răng.

“Đừng có giỡn mặt tao, thằng khốn tái nhợt! Mày đã đứng ở đây ngay từ đầu, như thể cố gắng không cho tao phát hiện kí tự này!”

Tuy nhiên, sâu bên trong, cậu cảm thấy một tia nghi ngờ. Liệu...liệu cậu đang tưởng tượng ra thứ đó? Kí tự thật sự không hề có ở đó?

Tội Lỗi An Ủi đột nhiên bật cười.

“Thần thánh...vẻ mặt của mày, vô giá mà. Kí tự thì sao chứ? Ừ thì có một kí tự. Tao quan tâm làm gì chứ? Thật ra thì, tại sao mày lại quan tâm? Mày có vẻ quá mức xúc động mà.”

Sunny cau mày, giữ im lặng một lúc, rồi thở dài.

Đúng thật, tại sao cậu lại quan tâm đến một kí tự linh tinh? Ừ, nó có lẽ có ý nghĩa gì đó, như là ám chỉ gì đó về Hope. Nhưng mà chỉ một kí tự là không đủ để biết được gì cả.

Có lẽ cậu đang nhàm chán đến mức xé chuyện bé tí này thành to tát.

Có lẽ cậu chỉ đang thật sự cố gắng không suy nghĩ về những thứ khác.

Như là định mệnh của Đông Nam Cực. Hay là của Rain.

Hay là của bản thân.

Thở dài, Sunny nằm lăn ra trên mặt gỗ cũ kĩ này và nhìn chăm chú vào làn sương mù.

Đông Nam Cực...khả năng cao là tiêu tùng. Đó là một bi kịch kinh tởm và một vết thương cá nhân đối với Sunny. Lần đầu tiên trong đời, cậu đã cố gắng hành động dựa trên những nguyên tắc vừa mới ra đời của mình...và đã thất bại. Đến cuối cùng, sự can thiệp của cậu đã là vô nghĩa.

Chắc rồi, cậu đã ngăn không để hai đại gia tộc gây ra quá nhiều cái chết trong số dân thường và binh lính chính phủ. Nhưng mà với đám sinh vật Vĩ Đại lúc này làm loạn ở Góc Nam, bao nhiêu người mà cậu đã cứu thật sự sẽ sống sót?

‘A, cảm giác này...đúng là đắng mà...’

Mùi vị thất bại là đủ đau đớn để cậu muốn không bao giờ có những khát vọng như này nữa. Để không bao giờ dám thử áp đặt ý chí của bản thân lên thế giới lần nữa. Để không bao giờ...thử lần nữa.

‘Đúng là trẻ con mà.’

Cậu như là một tên tập sự mà chỉ biết vung một thanh kiếm tập, thất bại trong việc thực hiện một cú chém hoàn hảo, và ngay lập tức muốn bỏ cuộc trong việc học kiếm thuật. Bao nhiêu ngàn cú chém mà cậu đã phải chém ra để có được trình độ điều khiển kiếm căn bản nhất ở Vùng Đất Lãng Quên?

Một thất bại, cho dù đau đớn đến mấy, cũng không phải nguyên nhân để ngừng cố gắng.

Cho dù là vậy, kể cả nếu cậu bằng cách nào đó vượt qua được sự vỡ mộng và tê dại này...sự thật tàn nhẫn vẫn là như vậy.

Chuỗi Ác Mộng chỉ là khởi đầu của một thảm họa toàn cầu. Sunny không biết thế giới thức tỉnh sẽ có thể chịu đựng bao nhiêu năm hủy diệt – một vài, một chục, hay một trăm – nhưng mà mà cậu tin tưởng Morgan khi cô nói đó là không thể tránh khỏi.

Quy mô của sự thật này là bao la đến mức cậu thậm chí không thật sự hiểu nổi nó.

Đó là tận thế.

Có phải không?

‘Mình bị kẹt ở đây trong Ác Mộng Thứ Ba, và rất có thể là sẽ chết. Nhưng Rain vẫn ở ngoài thế giới thức tỉnh, nơi mà có thể rơi vào một thảm họa toàn cầu bất cứ lúc nào.’

Sunny không thể nào không cảm thấy bơ phờ, đau lòng, và lo sợ cho em gái mình.

‘Ít nhất là Rắn ở bên cạnh con bé. Nó sẽ bảo vệ...’

Cho dù là vậy, hé lộ về tương lai ghê gớm kia buộc cậu phải nhìn xa hơn kinh nghiệm và động cơ của bản thân.

Sunny đã chật vật với nhiều thứ kể từ khi trở thành người Thức Tỉnh. Sự phẫn nộ cá nhân của cậu khi bị liên kết với Nephis, khát vọng muốn trở nên mạnh hơn cô và thoát khỏi sợi xích định mệnh, sự thù hằn đối với những đại gia tộc và tham vọng nhìn thấy nhiều người nhất có thể sống sót Chuỗi Ác Mộng...toàn bộ thứ này đều là quan trọng và hữu lực.

Nhưng, bị chúng che mắt, cậu chưa bao giờ nghiêm túc cân nhắc đến mâu thuẫn căn bản và quan trọng nhất...chủ yếu là vì nó đã luôn có vẻ quá to lớn và quá xa xăm để có thể liên quan gì đến một người nhỏ bé và không đáng kể như cậu.

Ma Pháp Ác Mộng, thứ mà đang chậm rãi nuốt chửng nhân loại.

Giờ khi cậu biết thế giới thức tỉnh đã đến điểm không thể quay trở lại từ, Sunny không thể bỏ qua sự kinh hoàng ngay đó nữa.

‘Đây...đúng là khó chịu. Không thể tin nổi mình lại trở thành kẻ ngu ngốc to hơn, trong hai người chúng ta!’

Lúc mà Nephis đã nói với cậu mục tiêu của cô ta là hủy diệt Ma Pháp, Sunny đã gọi cô ta là kẻ thần kinh. Và cậu vẫn tin tưởng là như vậy – khát vọng đó không gì khác ngoài điên khùng thuần túy!

Nhưng mà, hóa ra là, thế giới mà họ sống trong là một thế giới điên khùng. Nên Sunny, người mà muốn mở một cửa hàng Ký Ức và sống một cuộc sống yên bình, mới là kẻ sai lầm.

Nhìn lại thì...

Có lẽ khát vọng muốn chinh phục toàn bộ Ác Mộng và hủy diệt Ma Pháp của Neph đúng là hơi điên khùng, nhưng mà khát vọng muốn tự do khỏi mọi thứ và sống vô tư của Sunny thì thuần túy là người điên nói nhảm.

Những người đầu óc bình thường có lẽ là những người mà rơi vào đâu đó giữa hai điểm cực này.

Như là Effie.