Chương 1251: Thô Lỗ Đánh Thức
Với Ác Mộng canh chừng giấc mơ của Sunny, giấc ngủ của cậu say và yên bình.
...Nhưng mà việc đánh thức thì không phải như vậy.
‘C...cái gì?!’
Sunny thức dậy từ cảm giác cả thế giới nghiêng đi, rồi chấn động bạo lực. Cậu bị ném sang một bên và va vào bức tường của khe đá, cảm giác đá sắc bén cạ vào da mình. Vẫn còn say ngủ và mơ hồ, cậu cố đứng dậy, nhưng mà bị vướng vào túi ngủ.
‘Chết tiệt!’
Cái túi ngủ tiêu biến trong lúc cậu xé xuyên qua nó, đã triệu hồi lấy Tội Lỗi An Ủi và Mảnh Vỡ Ánh Trăng.
Thế giới lại đảo nghiêng lần nữa, và một gầm rú điếc tai của nước chạm đến tai cậu.
‘Chuyện gì xảy ra vậy?’
Đánh giá tình hình xung quanh thông qua giác quan bóng, Sunny không phát hiện mối nguy hiểm ngay tức thì nào cả. Nhưng mà cậu đã phát hiện thấy Nephis – cô đã leo ra khỏi khe đá và giờ đang đứng ở ngay trên mép nó, bộ tunic trắng và mái tóc bạc tung bay trong gió.
Sunny không thể nhìn thấy gương mặt cô ta, nhưng mà dựa trên việc tay cô không cầm vũ khí, thì tình hình là không khẩn cấp.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi liếc nhìn túi ngủ bị phá hủy với vẻ tiếc nuối. Chỉ một giây sau đó, hòn đảo hắc ám lại rung chuyển lần nữa, và một sự rung động kì lạ lan ra khắp cái mai đá của con rùa đen.
Vào lúc đó, một giọng nói khó ưa vang lên từ bên trái:
“Chào buổi sáng! Dậy đi nào!”
Ném một ánh mắt căm ghét về phía hồn của Tội Lỗi An Ủi, Sunny nhăn nhó và đẩy bản thân khỏi mặt đất. Nhảy cao lên không trung, cậu đá dốc của khe đá để đẩy bản thân lên cao hơn nữa, tiếp đất không một tiếng động gần Nephis một giây sau đó.
Bảy mặt trời đã dâng lên, và thế giới thẩm thấu ánh sáng hoàng kim của bình minh.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Thay vì trả lời, cô chỉ ngón tay về một điểm ở mép đảo. Ở đó, nước đang tung tóe và sủi bọt, dâng lên thành những làn sóng bạo lực. Dòng sông đã rửa đi đa số máu trong đêm, nhưng bây giờ, nó lại bị nhuộm đỏ một lần nữa. Thật ra thì, màu đỏ đó lúc này là sống đống và mãnh liệt hơn bao giờ cả.
Sunny cau mày. Giây kế tiếp, có gì đó to lớn và nhanh nhẹn di chuyển bên dưới bề mặt nước đỏ, và cái xác của Rùa Đen lại rung động lần nữa.
‘Cái quái...’
Trong lúc nhiều hơn hơn nữa tràn ra Dòng Sông Vĩ Đại, có một âm thanh kì lạ. Không lâu sau đó, cái đầu khổng lồ của con rắn lam dâng ra khỏi mặt nước hỗn loạn và nhìn chăm chú họ với ánh mắt tàn nhẫn, đục ngầu. Những dòng nước đỏ chảy xuống từ những cái vảy không thể xuyên thủng của nó.
Nhưng mà lần này, có gì đó khác về con Quái Thú Vĩ Đại – trong miệng nó là một tảng thịt đỏ, vẫn đang chảy máu. Vẫn nhìn chăm chú họ với ác ý, sinh vật kia di chuyển hàm và bắt đầu nhai.
Không cần phải nói, cảnh tượng đó là khá rùng rợn.
Đứng bên cạnh Sunny, Nephis nói:
“Nó đang ăn con rùa.”
Cậu liếc sang phía cô với biểu hiện kì lạ.
“Ừ. Tôi thấy được.”
Dứt lời, hai người họ im lặng và nhìn con rắn kia.
...Kẻ mà đang nhìn họ trong lúc nhai nuốt miếng thịt của con Quái Vật Vĩ Đại mà bị nó giết.
Ngày hôm qua, Sunny đã chật vật với việc nhai thứ thịt dai nhách của con Rùa Đen, nhưng mà nó cơ bản là đang tan chảy trong cái hàm khổng lồ của sinh vật kia. Răng nanh trắng như ngọc của nó nhuộm đỏ trong lúc dễ dàng cắt xuyên qua đống thịt chảy máu, thứ mà đang giảm đi ở tốc độ đáng lo lắng.
Cậu không thể nhịn được mà rùng mình khi tưởng tượng những răng nanh đó sẽ làm gì với da thịt của chính mình...cậu không sở hữu Ký Ức Giáp hay Thuộc Tính nào mà có thể chống lại răng nanh của con Quái Thú Vĩ Đại dù chỉ trong tích tắc. Nếu như cái hàm đó khép lại quanh Sunny, cậu sẽ ngay lập tức bị hủy diệt.
Sunny nhìn chăm chú con rắn đang dùng bữa.
Rồi, đột nhiên, một tiếng thở dài thoát khỏi môi cậu.
“Cô biết gì không? Tôi...thật sự mệt mỏi lắm với thứ này rồi.”
Nephis nhìn cậu với một câu hỏi.
“Mệt mỏi gì cơ?”
Sunny mơ hồ chỉ với bản tay mình.
“Chỉ là... không có gì diễn ra đúng ý cả, phải không? Tôi nhớ là đã đầu thú vào một sở cảnh sát khi tôi bị lây nhiễm. Họ nói với tôi quá trình Thức Tỉnh là sẽ xảy ra như thế nào. Và, tôi thề với những vị thần đã chết... không có một thứ duy nhất nào xảy ra đúng như họ nói cả.”
Một biểu hiện tức tối, u ám hiện lên mặt cậu.
“Ác Mộng Đầu Tiên của tôi? Một Bạo Chúa Thức Tỉnh xuất hiện. Đông chí? Có một Khủng Bố Ngã cản con đường duy nhất để thoát khỏi. Ác Mộng Thứ Hai? Đây, có vài vị Thánh bất tử nè, đi giết họ đi...ồ, và họ cũng hoàn toàn điên khùng hết luôn rồi. Thật sự, tôi đã trải qua quá nhiều thứ mà không hề nói lý chút nào từ lúc trở thành một Khát Khao Giả, một người Ngủ, và một người Thức Tỉnh.”
Sunny trợn mắt.
“Giờ tôi là một Bậc Thầy, và thay vì chiến đấu với những Sinh Vật Ác Mộng Ngã như những Bậc Thầy nên làm, thì đang có một con Quái Thú Vĩ Đại đứng lườm tôi. Thậm chí đừng nhắc đến đống sinh vật Đồi Bại mà tôi từng giết. Đây là thứ mà họ gọi là khổ sở vì thành công? Nếu là vậy, thì tôi thật sự không muốn làm một kẻ cố gắng quá mức như vậy nữa...một lần thôi, tôi không thể gặp được gì đó bình thường hay sao?”
Nghe cậu nói, Nephis hơi nghiêng đầu.
Cô giữ im lặng một chút, rồi nói:
“...Cậu nói đúng. Cậu thật sự đã vượt qua những thứ hoàn toàn không lý lẽ là một Khát Khao Giả, người Ngủ, người Thức Tỉnh, và Bậc Thầy.”
Rồi, một dấu vết của một nụ cười hiện lên môi cô, và ánh mắt cô cháy lên những tia sáng trắng.
“Nhưng mà Sunny...cân nhắc những thứ đó, cậu có từng nghĩ về...những thứ mà cậu có lẽ phải đối mặt khi là Thánh?”
Gương mặt vốn tái của Sunny trở nên trắng hơn nữa. Một tia kinh dị hiện lên trong mắt cậu.
“Ôi, thần thánh...”
Cậu rùng mình.
“Đồ độc ác... không, không, tôi không muốn nghĩ về việc đó!”
Mỉm cười, Nephis nhìn đi và lại tập trung vào con rắn lam. Sau vài giây, cô nói:
“Có lẽ cậu nên xem đây là rèn luyện. Dù sao đi nữa...cậu nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Sunny ném một ánh mắt ảm đạm về phía cô và nhún vai.
“Tôi không chắc. Con rùa đúng là khổng lồ, nên ngay cả con rắn già này cũng sẽ không thể làm rỗng bộ mai này nhanh chóng. Tôi không nghĩ nó có thể lật cái xác hay là phá vỡ cái mai vào lúc này...nhưng tôi không chắc. Chúng ta nên sẵn sàng cho bất cứ thứ gì, chắc vậy.”
Nephis im lặng một lúc, rồi gật đầu.
“Tôi đồng ý. Vậy thì chúng ta sẽ chờ xem tình hình.”
Trong lúc cái xác của Quái Vật Vĩ Đại rung chuyển lần nữa, họ đứng cạnh nhau và yên lặng quan sát nước càng lúc càng đỏ vì máu.