Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1262: Tôm Tép Giữa Hai Cá Voi



Chương 1262: Tôm Tép Giữa Hai Cá Voi

Sunny miêu tả việc đang xảy ra với giọng khẽ. Cậu thật sự không cần phải thì thầm, cân nhắc đến việc họ được vây quanh bởi một vòm im lặng, nhưng mà nó khiến cậu cảm giác tốt hơn.

Và thứ đang xảy ra...là khá rõ ràng.

Con bướm quái vật đã bị hấp dẫn đến bởi mùi màu và đã đến để ăn tiệc trên cái xác của Rùa Đen mà Rắn Lam đã cực khổ giết chết. Còn con Rắn Lam thì đương nhiên không chịu.

Thật ra thì, dựa trên sự điên cuồng cháy trong mắt nó, Quái Thú Vĩ Đại đang có một sự khát máu muốn xé xác cả con bướm khổng lồ kia.

‘Thứ kia...thật sự không biết tốt xấu hử?’

Nguyên nhân cho sự xấc xược ngông cuồng này là gì?

Nhân loại thường miêu tả Sinh Vật Ác Mộng là điên cuồng, nhưng mà miêu tả đó không hoàn toàn chính xác. Những sinh vật đúng là điên rồ, nhưng mà không có nghĩa là chúng không tỉnh táo. Nên nói là lý trí của chúng là vặn vẹo, tà ác, khó nói rõ, và hoàn toàn khác hắn thứ mà nhân loại cho là tỉnh táo.

Nên tại sao con Quái Thú Vĩ Đại lại mạo hiểm tính mạng chiến đấu với những con Quái Vật mạnh mẽ hơn nhiều?

Thật sự là điên cuồng? Là kiêu ngạo? Miễn cưỡng không muốn từ bỏ một phần thưởng khổng lồ?

...Hay là nó miễn cưỡng không chịu buông tha cho hai linh hồn nhân loại mà cháy ngọn lửa thần thánh cho sinh vật mạnh hơn?

Cho dù nguyên nhân đó là gì, con thủy quái lì lợm kia có vẻ sẵn sàng chiến đấu đến chết với con bướm quái vật kia.

Con bước phát ra một âm thanh không tả nổi. Nước của Dòng Sông Vĩ Đại đột nhiên trở nên sôi sục, gợn sóng trong lúc chúng bị tấn công bởi những làn sóng âm thanh mạnh mẽ. Con rắn rống lên lần nữa, dâng lên cao hơn khỏi bề mặt hỗn loạn của con sông.

“Tôi nghĩ chúng sẽ đánh nhau.”

Sunny không chắc điều đó có nghĩa gì đối với hai người bọn họ. Cậu đang chậm trễ cảm thấy vui vẻ về quyết định từ bỏ bầu trời và tìm kiếm nơi ẩn nấp trên bộ mai của con Rùa Đen...nếu một thứ như con bướm kia bắt cậu trên không, thì cậu chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.

Nhưng mà, giờ khi Nephis và cậu bị kẹt trên đảo hắc ám, định mệnh của họ có vẻ đang lung lay trên mép của một vực thẳm chênh vênh. Họ đã cực kì không chắc về khả năng giết chết một Quái Thú Vĩ Đại...nhưng một Quái Vật Vĩ Đại thì càng đáng sợ hơn nữa.

Họ chỉ còn sống vào lúc này là vì Rắn Lam hoặc là không có khả năng hoặc là không muốn bò ra khỏi nước. Nếu như con bướm kinh tởm kia chiến thắng, thì sẽ không có gì ngăn nó làm đúng như vậy. Như vậy thì nơi trú ẩn của họ sẽ biến thành một cái bẫy chết chóc.

Nên, cho dù kì lạ như nào đi nữa, Sunny không có lựa chọn mà phải cổ vũ cho Quái Thú Vĩ Đại quen thuộc mà đã đót khát lườm họ nhiều ngày, mong muốn nuốt chửng họ.

Rắn Lam đã giết một Quái Vật Vĩ Đại...có lẽ con rắn điên kia sẽ có thể làm thêm một phép mầu nữa.

Cuối cùng đến quyết định, con bướm vỗ cánh và lao xuống, tiếp xuống mai của Rùa Đen một giây sau đó. Cả hòn đảo rung chuyển từ lực lượng khủng khiếp đó.

Cái bóng ớn lạnh bất động trong lúc nhìn sáu cái chân cực kì mảnh và dài của con quái vật. Cơ thể trắng bóc của con bướm cao khỏi mặt đất, và cánh nó mở ra, khiến một khu vực rộng lớn chìm trong bóng tối. Giờ khi nó ở gần hơn, Sunny có thể nhin ra nó được phủ trong lớp vảy dày, với những lông trắng mọc ra giữa chúng.

Có một họa tiết phức tạp trên cánh sinh vật, tập hợp thành hình ảnh kì lạ...hình ảnh...hình ảnh...

Sunny vội vàng ra lệnh cho cái bóng nhìn đi nơi khác, cậu chắc chắn, hoàn toàn chắc chắn, là cậu nên không bao giờ nhìn trực tiếp vào hình ảnh trên cánh con bướm kia.

‘Chết tiệt thật...’

“Sunny? Chuyện gì đang xảy ra?”

Cậu hít một hơi run rẩy.

“Chúng chỉ...đang nhìn chằm chằm lẫn nhau...”

Con bướm hơi nhúc nhích, những mũi nhọn của những cái chân chitin của nó khiến những tia lửa bắn ra từ đá đen. Cái miệng giống vòi voi của nó chậm rãi cong ra, biến thành một cây giáo đen đáng sợ dài vài chục mét.

Sinh vật kinh tởm phát ra một tiếng kêu ghê gớm nữa, rồi đột nhiên dùng nó đánh vào bề mặt cái vỏ con rùa chết. Một, hai, ba lần...hòn đảo rung chuyển, nhưng thậm chí không có lấy một vết nứt mỏng xuất hiện trên đá. Con bướm đứng hình một chốc, rồi vặn đầu, nhìn con Rắn Lam.

Nó có vẻ miễn cưỡng với việc xuống nước.

‘Ừ thì...đương nhiên rồi. Một là sinh vật bay, một là sinh vật biển. Con bướm phải xuống nước nếu nó muốn ăn thịt con Rùa Đen, nhưng mà đó có nghĩa là phải chiến đấu với Rắn Lam...và trong sân nhà của kẻ địch nữa.’

Có lẽ...có lẽ nó sẽ đơn giản rút lui.

Ngay khi Sunny suy nghĩ vậy, con bướm đột nhiên tỏa cánh và lao về trước.

Không chần chừ, không cảnh cáo. Chỉ có một âm thanh điếc tai và một bóng mờ trắng đen đột nhiên bắn về phía con rắn như một mũi lao khổng lồ.

Một cơn lốc nổi lên từ cơn thịnh nộ khó hiểu nổi của cú lao của con Quái Vật Vĩ Đại.

“Nó đang tấn công!”

Không đến một giây sau đó, một cột nước đỏ sủi bọt bắn lên bầu trời. Con rắn có vẻ đã có thể né đòn đánh hủy diệt của con bướm kinh tởm. Tuy nhiên, những cái chân sắc bén của nó đã xé về phía cơ thể của sinh vật lam.

“Chúng đang chiến đấu.”

Nephis im lặng vài giây, rồi nhìn cậu kì lạ.

“Sunny...chúng đang chiến đấu ở đâu, cách vị trí chúng ta như nào?”

Cậu nhìn cô với vẻ mơ hồ, rồi nói:

“Dưới nước, bên trái đuôi con rùa.”

Cô chần chừ một chút, rồi hít một hơi sâu.

“Vậy thì, chúng đang ở đối diện đầu con rùa. Nơi có vết thương. Nên...trong lúc con rắn đang bận...chúng ta có nên lặn xuống và thu hoạch chút thịt?”

Cậu mở miệng, giật mình.

Rồi, cậu chậm rãi ngậm miệng lại.

“Lặn xuống? Thu hoạch thịt? Cô...cô bị điên hả?!”

‘Chết tiệt...mình lại nói câu đó lần nữa!’

Nephis nhìn cậu rất nghiêm túc và lắc đầu.

“Không, tôi không điên. Tôi...đói.”